Người bị lôi ra kia cũng ngại giáo viên đang ở trên bục giảng, đành nén giận khom lưng lủi sang ngồi chỗ của Thẩm Thanh Từ.
"Ngọc Điền~ cậu biết không, lần đầu thấy cậu tôi đã cảm thấy cậu vô cùng thân thiết, như thể cùng chung máu mủ với tôi". Thẩm Thanh Từ thân thiện nhỏ giọng nói chuyện với gã. Lưu Ngọc Điền trừng mắt cũng nhỏ nhẹ đáp: "Máu mủ con mọe mày chứ máu mủ!"
"Anh em ruột thịt, anh em". Thẩm Thanh Từ vội vàng bổ sung thêm câu này.
"Cút, tránh xa bố mày chút! Mày còn dựa gần tao như vậy tao báo cô giáo đó!" Lưu Ngọc Điền nhỏ giọng quát, vạn lần không nghĩ tới, hắn – đường đường trùm trường cấp ba số 2 của thành phố C cũng có ngày phải nói câu báo cô giáo này.
"Chậc, cậu báo cô giáo cái gì, cậu báo cái gì với cô, báo cô là tôi ảnh hưởng việc học tập của cậu à? Cô tin chắc?" Hắn không cần đoán cũng biết thành tích của Lưu Ngọc Điền với tên Lưu Ngọc Điền hắn quen chắc chắn cũng nát bét giống nhau.
".....Tan học hẹn đánh ở nhà vệ sinh, bố đánh cho mày phọt cớt." Lưu Ngọc Điền hung tợn ra hẹn đánh nhau.
"Lưu Ngọc Điền, cậu ở dưới lải nhải cái gì thế hử! Đề này đáp án là gì, trả lời không được thì cút ra ngoài!" Giáo viên chủ nhiệm là phụ nữ trung niên càng thêm hung ác, rõ ràng là kiểu đang bước vào thời kì mãn kinh.
Lưu Ngọc Điền căng da đầu đứng lên, ấp úng mấy câu, trong lòng chỉ một ý nghĩ muốn cút ra ngoài.
Bên cạnh truyền sang tờ giấy nhỏ: "Khai căn ba, tên ngốc."
Lưu Ngọc Điền anh minh một đời sao chịu nổi kiểu nhục nhã này, hắn cứng đầu không đáp, Thẩm Thanh Từ thấy thế hung tợn nhéo một phát lên thịt mềm trên eo gã.
Gã gào lên như con lợn, cô chủ nhiệm lại quát: "Cậu gào cái gì mà gào? Trả lời không được thì biến!" "Căn! Căn bậc hai của ba!" Gã theo bản năng đáp, cô chủ nghiệm lớp đơ một chút nói: "Nghe giảng cẩn thận! Ngồi xuống đi, đừng có mà ở dưới giở trò."
Lưu Ngọc Điền càng thêm xấu hổ ngồi xuống, gã có dự cảm, thanh danh trùm trường của mình sắp không giữ nổi nữa rồi.
Vất vả nhịn hết một tiết dưới sự lôi kéo làm quen của Thẩm Thanh Từ, Lưu Ngọc Điền đi vào nhà vệ sinh hút thuốc. Thẩm Thanh Từ không mặt dày đi theo, dù sao loại chuyện bố con nhận nhau này cũng không gấp, Lưu Ngọc Điền không thoát khỏi tay hắn.
Tên Bạch Hủ này trong lòng run sợ cùng tên đồng bọn của Lưu Ngọc Điền cùng nhau trải qua một tiết toán tươi đẹp (gạch chéo). Sống chết không đồng ý cho Thẩm Thanh Từ đổi chỗ hắn đành trở về ngồi bên Bạch Hủ.
Cả buổi sáng cũng chưa có ai cảm thấy Thẩm Thanh Từ bị đổi linh hồn, có lẽ nguyên thân vốn lãnh đạm không có bạn bè gì.
Hắn nghe Bạch Hủ kể lại, cũng gần như nắm được tính cách nguyên chủ và quá khứ của cậu ta.
Anh trai đánh cậu ta cậu ta cứ cố chịu đựng. Cậu ta luôn cho rằng mình và mẹ mình nợ anh trai.
Rốt cuộc loại chuyện làm con riêng mà lại nghênh ngang vào cửa đúng là xấu hổ. Chỉ là Thẩm Thanh Từ ngốc nghếch này rõ ràng cũng là nạn nhân, từ nhỏ cậu ta đã không cha, mười lăm tuổi biến thành tội nhân chịu tiếng con riêng bước vào cửa nhà họ Thẩm.
Bọn Bạch Hủ quả thực cũng khó có thể ý kiến, rốt cuộc cũng là chuyện kẻ muốn đánh người nguyện chịu.
Thẩm Thanh Từ nghe xong cũng có chút trầm mặc, liên quan mẹ gì đến mình chứ!! Sao lại để ông đây xuyên đến? Chỉ vì tên họ tướng mạo giống nhau à?
Lười thèm quan tâm mấy chuyện này, Thẩm Thanh Từ chống đỡ đến khi tan học, làm lơ Lưu Ngọc Điền hẹn đánh ở nhà vệ sinh. Ngồi trên xe được vệ sĩ hộ tống nghênh ngang dời đi. Bỏ lại một đám Lưu Ngọc Điền đang cầm gậy với mấy tên du côn đang nghiến răng nghiến lợi.
Hắn cần chút thời gian sửa sang lại manh mối, cũng cần nghỉ ngơi hẳn hoi một chút.
Tốt nhất là buổi tối có gì đó ngon ngon an ủi trái tim đang bị tổn thương của hắn.
Bước vào cửa hắn nghe thấy có tiếng cãi nhau, là Thẩm phu nhân đang tranh cãi với Thẩm Thanh Hàm.
"Tim cậu làm bằng sắt à? Em trai cậu vừa mới bị thương mất trí nhớ cậu đã bắt nó đi học. Nó dù gì cũng là em cậu. Ngần ấy năm cậu muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng Thanh Từ đối với cậu như thế nào, chẳng lẽ trong lòng cậu không có tí tình cảm gì hả?" Giọng Thẩm phu nhân cũng vì khóc mà khàn đi mà Thẩm Thanh Hàm vẫn thờ ơ ngồi trên ghế sô pha. Chỉ khi thấy Thẩm Thanh Từ về đứng ở huyền quan thì mới liếc qua.
"Mẹ, anh, con về rồi". Thẩm Thanh Từ thấy tình thế kịch liệt ngoan ngoãn lên tiếng, tính bài chuồn lên lầu lại bị Thẩm phu nhân gọi lại.
"Thanh Từ à, đã về rồi!" Thẩm phu nhân vội vàng lau nước mắt, cố nặn ra một nụ cười không được tươi lắm, Thẩm Thanh Từ đành phải buông cặp sách đi đến.
Thẩm phu nhân thật sự rất thương yêu nguyên thân, điểm này làm Thẩm Thanh Từ hơi hơi hâm mộ, hắn chưa từng được hưởng qua tình thương của mẹ, hắn cũng không biết mẹ mình trông như thế nào. Hóa ra khi thấy mẹ khóc hắn cũng sẽ luống cuống tay chân như đứa nhóc.
"Vết thương có đỡ hơn không, để mẹ xem nào". Thẩm Thanh Từ hàm hồ đáp "Đỡ hơn nhiều rồi, không có việc gì rồi..."
"Tống Du, không có việc gì để nói thì về nhà đi, đừng quên lúc trước bà đã đồng ý với những gì tôi nói". Giọng nói lạnh lẽo của gã vang lên đánh gãy cảnh mẫu từ tử hiếu này, đối với gã thứ này chướng mắt vô cùng. Là nó, Thẩm Thanh Từ có mẹ xót, thế còn hắn đâu, Thẩm Thanh Hàm hắn không xứng có à?
Tống Du chính là tên của Thẩm phu nhân, giọng bà cứng ngắc lại, nhớ lại bốn năm trước bà bước chân vào cửa nhà họ Thẩm, bà đã làm giao dịch đó với Thẩm Thanh Hàm.
"Thanh...Thanh Từ, mẹ đột nhiên nhớ ra có chút việc, mẹ về trước. Nếu có việc gì cứ gọi cho mẹ". Thẩm phu nhân lần nữa cường điệu: "Nhất định phải gọi cho mẹ. Có nghe không". Thẩm Thanh Từ gật gật đầu vâng dạ.
Thẩm phu nhân vừa đi, phòng lập tức yên tĩnh. Thẩm Thanh Từ xoa xoa đầu quay lại phòng khách mắt đối mắt với Thẩm Thanh hàm vài giây.
"Dì có nấu cơm không?" Hắn nhẹ nhàng mở miệng như nói chuyện với anh em bình thường, lại mang theo chút khẩn trương ít ỏi khó phát hiện.
Trải qua chuyện ngày hôm qua hắn hiểu mình không đánh lại tên anh trai này, hôm qua chẳng qua là tên này nhường hắn bằng không gã dùng sức một chút là có thể bóp chết mình.
Thẩm Thanh Hàm lại không đáp lại, hắn cho các dì nghỉ, dù sao bây giờ Thẩm Thanh Hàm cũng không học hành hẳn hoi, là thời điểm nên cho nó nếm chút đau khổ cho nó biết nhà họ Thẩm này bây giờ ai mới là chủ. Hắn trào phúng liếc nhìn Thẩm Thanh Từ.
Nhưng Thẩm Thanh Từ lại không để bụng, không quan tâm thì không quan tâm. Hắn lại chẳng cầu xin gã nói chuyện. Vào phòng bếp nhìn thoáng qua, mấy dì kia đều không ở đây, tiếc thật không được ăn đồ ngon.
May mắn từ nhỏ hắn đã quen tự lập, tự lo cho mình cũng biết nấu cơm.
Vừa mở tủ lạnh ra, mẹ nó nhiều nguyên liệu ghê, nếu tang thi bao vây thành phố đồ trong tủ lạnh cũng đủ ăn một tuần.
Hắn thuần thục đeo tạp dề, rửa sạch nồi niêu, thìa muôi bộ đồ ăn gì đó cũng rửa qua một lần sau đó bắt đầu nấu cơm.
Thẩm Thanh Hàm không ngờ tới hắn sẽ nấu cơm, nhưng cũng chẳng quan trọng. Gã biết làm thế nào để vạch trần thằng em này.
Không phải giả vờ à, vậy mày cứ giả vờ đi.
Hắn tùy tiện gọi đến một dãy số, bên kia truyền đến giọng nói mềm mại: "Thanh Hàm? Anh, anh sao lại gọi tới vậy?" "Cô đến nhà tôi đi, tôi kêu tài xế đến đón cô". Không nghe thấy bên kia nói gì gã liền cúp máy.
Với gã mà nói bất kể ai tới cũng chỉ là công cụ để đâm chọc Thẩm Thanh Từ thôi.
Bởi vì Thẩm Thanh Từ thích Thẩm Thanh Hàm.
Là có một lần Thẩm Thanh Hàm lén nghe được, bởi vì khi đó chuyện bí mật kinh doanh bị tiết lộ Thẩm Thanh Từ cũng đi qua văn phòng của gã. Cho nên hắn cũng bị giám sát.
Kết quả lại nghe được những lời không nên nghe, Thẩm Thanh Từ với bạn của nó, hình như là tên nhóc nhà họ Bạch, vậy mà nhắc đến gã.
"Tôi hình như thích anh trai mình..."
"Hôm nay tôi nhìn thấy anh ấy mang theo một người phụ nữ đến tiệc rượu, có lẽ là bạn nhảy".
"Tôi rất khó chịu...Bạch Hủ...Tôi bây giờ không biết nên làm gì".
Thẩm Thanh Hàm ngưng nhớ lại, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng khiến tên ngu xuẩn kia bại lộ, hắn không thích ánh mắt hiện tại của Thẩm Thanh Từ. Cái loại cảm giác thoát khỏi khống chế của bản thân.
Hê nhô các tình iu, tui zề rùi đây vẫn còn 2 môn chưa thi nhưng đang rảnh nên tui lm 1c đăng lên để cj em không tưởng là tui drop. Vừa làm cái đăng luôn nên chưa kịp xem lại, có lỗi gì cj em còm men giúp tui nha.