Hai người sau này cũng không rõ ràng, giống như mỗi người một ngả muốn nói chuyện thì dùng diện thoại. Tối hôm đó, anh giúp cô nấu bữa cơm xong là có việc gấp phải rời đi ngay. Mấy ngày sau liên lạc lại liền nói phải chạy chuyến hàng mới, chỗ anh đang có tuyết rơi. Hôm đó anh có quay video khung cảnh xung quanh lại, nếu để ý trong đó có gì ý nghĩa thì Hạ Bách không biết.. Nhưng cô nhận thấy một điều, anh ngồi ở một nơi chơi vơi, nghe rõ sẽ thấy tiếng gào thét.
Có một lần, ngồi trong nhà hàng với đủ thứ đắt đỏ Hạ Bách vô tình nghe thấy đầu giây trái ngược. Thực ra, đang nói chuyện với anh thì chị bán hàng nói tiền của một xuất cơm hộp. Lần đó, cô định khoe chiến tích sau hai tháng lăn lộn trong nghề với bàn ăn này.
Hiện tại đã tối muộn.. Hạ Bách cũng kịp rời công ty sau khi nhận vai phụ của bộ phim học đường. Cô không biết mình làm tốt không nhưng rất phấn khích.
Trước đây sẽ có ba người khiến Hạ Bách cuống lên vì nghe tin họ về thăm mình, giờ nghe máy Triệu Trác Thẩm nói sẽ hạ cánh về thành phố trong vài phút nữa mà lòng cô không tránh hỏi hồi hộp. Từ đoàn phim cô bắt xe đến sân bay, không một chút chần chừ vì tính lười nhác mà chỉ thấy phấn khích. Thời gian từ đây đến sân bay cũng mất nửa tiếng, cô ngồi một mình cũng chỉ biết nghe nhạc.
Triệu Trác Thẩm có dặn cô. “ Nếu âm nhạc là liều thuốc cho cô, tôi cũng có thể.”
Thực ra, hai người không thân thiết, cũng không phải dành tình cảm nam nữ cho nhau. Nếu có trong lúc này thì Hạ Bách đã thua một ván, anh chỉ nói muốn giúp cô thoát ra khỏi thế giới cô độc đó.. Chứ chưa từng nói là thế giới mới đón nhận cô.
Sân bay về đêm nhưng vẫn đông đúc, kẻ chờ chuyến bay, kẻ đón người thân. Hạ Bách đứng ở một vị trí ít người, không muốn gây chú ý.
Cô đứng đó không quá lâu nhưng đủ để phân định lại cảm xúc của mình, tay cô vì gió mà lạnh buốt. Đôi mắt vì mong chờ lại mang một niềm vui.
Hiện tại là khoảnh khắc nhiều năm rồi Hạ Bách không nhận được. Giống như nhánh hoa lại nở rộ hơn một chút, cứng cáp cũng e thẹn một chút.
Triệu Trác Thẩm khi lấy xong đồ liền gọi cho Hạ Bách một tiếng, anh vốn nhìn thấy cô trước nhưng lại dở trò xem cách cô đưa mắt tìm kiếm. Tóc cô dài hơn tháng trước, cũng có thể tháng này gặp nhau ít nên anh không để ý. Nhưng anh để ý một điều, cô không tìm được là dựa lưng vào cột nói anh tự ra ngoài sẽ thấy.
Vẫn như trước Hạ Bách rất dễ bị hù từ phía sau lưng, chẳng qua do cô ấy đang chú tâm vào điện thoại chứ nếu không cũng rất cảnh giác.
“ Anh bị điên à?” Hạ Bách vừa thấy mừng lại vừa thấy bực, cô cau có với người đàn ông xong bị anh dúi đầu một cái.
“ Người nổi tiếng lại nổi tiếng hơn.” Câu nói của Triệu Trác Thẩm vốn mang tính chúc mừng nhưng lại muốn đùa vui một chút. Anh không để cô cãi thêm nên bá vai đi ra ngoài bắt xe.
“ Dạo này thế nào? Đám nữ sinh đó còn làn càn không?” Anh nhìn thành phố đã lâu không quay về, mọi lần có hạ chân ở đây cũng đều nhanh chân lên xe về nhà.
Hạ Bách bặm môi, cô ngửi rõ mùi thuốc lá trên người đàn ông. Một lúc sau suy nghĩ xong mới nói. “ Không phải là không. Nhưng tôi không thấy sợ nhiều nữa.”
Anh như người thầy nghe được thành quả của học trò, giọng nói nửa tin nửa không. “ Nói xem cô đã làm được những gì nào?”
Hạ Bách thở dài, một chút cũng không muốn nhớ tới chuyện đã qua. “ Nó không hào nhoáng như cách anh giải quyết đâu. Tôi chỉ mới dùng kéo cắt tóc cô ta thôi.”
Sau đó vẻ mặt anh trở nên khó tin, đứng lại quay sang nhìn cô mấy nửa phút. Cuối cùng không tin nổi mới dứt khoát hỏi. “ Thật?”
Hạ Bách khẽ cười vén mái tóc dài quá bả vai một chút lên. Cô chỉ muốn nói, so với cái anh không ngờ đến đó thì Lạc Mị đã rạch một vết từ sau tai đến quay hàm cô. Nó đúng chẳng có gì đáng khoe ra nhưng cô biết sau đó sẽ nhận được chút quan tâm. Ít nhất lần này cô không chịu đựng một mình.
Triệu Trác Thẩm lập tức xoa mái tóc Hạ Bách rối tung. Anh không muốn nhìn thấy vết thương còn rõ những đường thịt chưa khít. Càng nhìn vào dáng vẻ vô tư của cô hiện tại, anh vừa mang chút yên tâm vừa phần nào tự hỏi có phải do cô mau quên như đêm hôm đó không.
Người đàn ông tháo khăn quàng cổ còn mới cứng của mình ra, anh giữ lấy bả vai cô. “ Đứng im.” Mới nói được hai từ, anh đã tỉ mỉ quàng chiếc khăn len sao cho đẹp mắt.
Hạ Bách đứng sao cũng chỉ đến ngực Triệu Trác Thẩm, có lẽ do hôm nay cô đeo giày trệt nên mới nhận ra điều này. Ánh đèn đường rọi vào bóng lưng đó mang chút cách biệt, nhìn anh từ hướng nào cũng chỉ là kẻ chui lẩn trong xã hội. Đồng phục của người như anh ngày qua ngày chỉ có sắc đen.
Quàng đến lúc khăn cuốn tròn cổ người thiếu nữ rồi Triệu Trác Thẩm mới dùng tay chải đều cô lại. Anh làm rất thành thạo, giống như trước đây mỗi mùa đông trải qua đều vậy. Nhìn tóc cô đều lại, anh mới vẫy một xe taxi đỗ bên đường.
“ Ngồi đằng sau xe chứ?” Anh vừa khỏi vừa chu đáo kéo khăn kín mũi cô.
Hạ Bách ậm ừ đồng ý, trong lòng thấp thoáng chút ấp ám.
[... ]
Triệu Trác Thẩm chọn một quán lẩu Tứ Xuyên ở phía sau thành phố, mọi thứ cũng khang trang không kém bên ngoài. Dù ở trong hẻm nhỏ nhưng khách lúc nào cũng chật cứng, anh là khách quen nên dù sao cũng có phần ưu tiên.
Hạ Bách vốn lạ lầm với những khung cảnh như vậy, gần đây cô mới tiếp xúc nhiều với những quán ăn nhỏ lẻ. Lúc đầu dừng chân xuống xe, tâm hồn ăn uống gần như chiếm hết suy nghĩ trong đầu cô.
“ Còn đứng đờ ra đó.” Triệu Trác Thẩm nhìn Hạ Bách cúi đầu ủ mình trong chiếc khăn, thấy cô chậm chạp tiếp nhận liền đánh mắt vào bàn trống duy nhất bên trong. Xong cái chân anh cũng nhanh chóng bước đến dành cái bàn trong góc.
Hạ Bách không quen với cảnh tượng này, cô cứ chậm rãi nhấc đôi chân ê buốt vào trong. Ngồi xuống ghế cái liền thấy anh không hài lòng. Cô cũng khẽ cười. “ Xin lỗi.. Tôi lần đầu thấy phải tranh bàn ăn.”
Anh chẳng biết nói thêm gì, lấy hai đôi đũa trong hộp đựng ra lau sạch. Trước khi đưa cô một đôi không quên chê trách một chút. “ Cô đích thực là tiểu thư trong lâu đài đấy.”
Cô không phủ nhận, đưa hai tay nhận đôi đũa như thói quen. “ À.. Thực là vậy nhưng tôi thích mấy nơi như này.”
Anh rất thích tính thật thà trong cả ánh mắt đến giọng nói của cô, đặc biệt hành động khó chê. “ Trên thành phố này có nhiều vô tận. Có thời gian tôi đưa cô đi.”
Hạ Bách ngồi im vài giây. “ Đáng tin không?”
Anh gật đầu với người phục vụ dọn nồi lẩu với đồ lên, xong quay sang nhìn cô gái với dáng vẻ thoải mái. “ Đáng chứ.. Tôi không phải rất có lòng cưu mang cô sao?”
Hạ Bách lắc đầu. “ Anh rõ ràng không chắc chắn câu nói.”
Anh khẽ cười. “ Sao cô biết?”
Cô chỉ chần chừ một chút mới trả lời. “ Chúng ta đều rất bận mà.”
Nước lẩu bắt đầu nghi ngút khói bốc lên, mở vung ra một cái liền sực mùi. Triệu Trác Thẩm nhúng thịt bò vào, thêm cả chút thịt xiên.
Anh nói thêm một câu để mở lòng tin.” Vậy chúng ta đi từ từ.”
Ánh mắt Hạ Bách quan sát không gian xung quanh, chật kín người đến mức lối đi cũng chật hẹp. Cô không nghĩ trong một con hẻm lại đông khách như vậy, quay về câu anh vừa nói cô liền có chút ấn tượng tốt hơn. Chống đũa xuống bát đợi thịt chín hẳn, cô mới chần chừ đưa ra câu hỏi của mình. “ Gần đây anh hay gặp bố tôi không?”
“ Hử?” Triệu Trác Thẩm nghe không rõ câu hỏi, chờ cô nhắc lại thì gắp miếng thăn bò thái mỏng còn nóng hổi vào bát cô. Nghe xong anh cũng ăn được một miếng, thái độ lề mề hẳn. “ À.. à. Tháng này gặp khá nhiều, tôi đi cùng ông ấy mà.”
Hạ Bách có chút khó ứng xử với miếng thịt, mất vài giây cô đành gắp nó nhúng vào nổi lẩu thêm một chút. Thấy anh phản ứng về hành động bằng ánh mắt khá nhanh cô cũng luống cuống. “ Không phải tôi chê.. Tại dạ dày tôi dạo này hơi yếu nên ăn kĩ vẫn tốt hơn.”
Anh khẽ cười, gắp thêm nấm kim châm bỏ vào. “ Thì tôi có nói cô gì đâu, cũng đang định hỏi.”
Hạ Bách hết lần này đến lần khác để tâm lời nói của người đàn ông, cô gắp miếng thịt lên nhìn đã không ngon mắt bằng lúc trước nhưng vẫn phải ăn. Vốn dĩ lần trước đi ăn cùng anh có nói muốn ăn đồ chín tái hay vừa đến, thực ra thì tuỳ món nhưng thịt bò cô thích ăn tái.
Nghĩ đi nghĩ lại Hạ Bách quay lại vấn đề chính, ánh mắt cô yên ắng nhìn mặt nước sôi sục. Thanh âm cũng mang chút nặng lòng. “ Bố tôi dạo này khỏe chứ? Có hay nhắc về tôi không?”
Triệu Trác Thẩm cũng không đáp lại ngay, anh thở hắt ra. Đồng thời gắp chỗ nấm kim châm vào bát cô. “ Khoẻ chứ. Ông ấy không khoẻ chúng tôi lấy gì sống. Thực ra hay nhắc thì không nhưng nói đến lúc nào mặt cũng như cô vậy. Có nỗi khổ tâm riêng.”
“ Nào nào.. Không phải chuyện để nghĩ nhiều, ăn nhiều vào kể tôi nghe về cô gần đây xem nào?” Người đàn ông ăn không nhiều, anh cứ nhúng đến đâu là gắp gần hết cho cô gái đối diện. Đến cả thịt xiên, cũng cẩn thân gỡ ra bát hộ người ta. Anh không biết lúc đó mình nên làm gì, nhưng chính là không muốn cô nghĩ đến những thứ khó chạm đến.
Hạ Bách nhìn bát Triệu Trác Thẩm chỉ có miếng thịt đã nguội với rau, cũng không hiểu lí do vì gì mà anh đối xử tốt với mình. Cô gắp miếng nạm bò còn nóng trong nồi lẩu, còn gì ăn ngon miệng đều chuyển qua bát người đàn ông. “ Chúng ta ăn để sống mà.. Anh ăn lèo tèo như thế còn gắp cho tôi.”
Anh cũng không chối bỏ chỗ thịt nóng hổi, nghĩ lại cũng thấy cả hai thật nực cười. Gắp đầy cả bát nhau. “ Được rồi. Gần đây cô gặp chuyện gì khó chịu trong lòng không?”
Hạ Bách chấm thịt với nước sốt, cứ nhắc đến mấy chuyện cũ cô không biết sao.. Bản thân không phải quá yếu đuối, cô gặp gì không tốt lành đều đi lang thang trên con phố. Giờ thì chuyện đó không dễ gì, ra đường cô đều phải bịt bọc. Cũng không dám để xúc động quá mạnh, nhưng ngược lại cô cứ sống mà mang hai sắc thái. Lúc mọi người nhìn vào cô đều sôi nổi, cố gắng. Phía sau khi quay về, cô không có người đưa đón mà bắt xe về. Căn nhà vốn dĩ rộng, đa năng nhưng đi ra đi vào đều chẳng thiết nghĩ nên làm gì. Có cái cảm giác lạc lõng, chơi vơi ngay chính nơi mình ở luôn khiến cô sinh ra những nỗi sợ vô hình.
Hạ Bách vẫn ngồi ăn, trong đầu thiết lập sơ đồ những sự việc đã xảy ra trong những ngày gần đây. Nghĩ rất lâu cô mới ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông. Khẽ hỏi. “ Lần này anh về rồi đi luôn hả?”
Anh vô ý trả lời. “ Ừ.”
Hạ Bách ậm ừ xong trả hỏi thêm gì, cũng không muốn kể những chuyện mình cảm thấy nặng lòng. Cô không phải còn nhỏ, cũng tự biết mua thuốc để chữa căn bệnh theo mình gần ấy năm. Ít nhất là thuốc đó giúp cô không gián loạn cảm xúc.
Triệu Trác Thẩm không phải người quá tốt để phụ nữ tin tưởng nhưng cũng là người để họ chọn làm chỗ dựa. Anh rất ít dành thời gian chỉ để ăn hay nói chuyện lảm nhảm. Chỉ là đột nhiên thấy cô ngồi im, đến cả không khí nhộn nhịp với anh như bẵng lại vì mình người trước mắt. Anh gắp cho cô thêm nấm, cô ngẩng đầu nhìn.
“ Yên tâm đi.. Tôi ở lại vài ngày rồi đi.” Anh mở lời, cũng không phải là được rảnh vài ngày đó mà muốn để tâm đến người con gái đó hơn.
Tối hôm đó, Hạ Bách cũng nói chuyện nhiều.
Khi trên xe về nhà, cô có nói với anh.
“ Dạo này bản thân sống rất tốt. Có thêm anh cũng không đến nỗi tệ.”
Giống như thân cây bỗng nhú mầm, thêm lá. Hạ Bách không gặp người đàn ông này nhiều, những chuyện xảy ra cũng mơ hồ nhưng không biết có liên kết gì trong đó. Ở cạnh anh ta, không rõ vui buồn, chỉ biết rất an tâm.
Hết Phần 20