Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 10: Chương 10: Hoàn cảnh sẽ không có lỗi nếu cả hai chịu chung đường




Phần 10: Hoàn Cảnh Sẽ Không Có Lỗi Nếu Cả Hai Chịu Chung Đường

Đến phiên Hạ Bách kể chuyện, cô ngồi im nhìn bóng mình phản chiếu trên bức tường đối diện mà chợt cười. Ngày trước, khi mới gặp Triệu Trác Thẩm cô chẳng hề có chút thiện cảm nào, nhưng đến lần thứ hai có vẻ là vô tình tìm ra chút gì trong con người đó. Những thứ đó nảy sinh tự nhiên, không cần mầm giống do bản thân mà từ một phương xa reo lên ánh nhìn. Cô chưa từng nghĩ anh là một người đàn ông tốt khi ở một quán rượu nhậu nhẹt. Nhưng dần rồi cách đối xử lạnh nhạt với cô và sự ấp ám với những kẻ quan trọng của anh như khiến lòng cô có chút tham lam. Cả cuộc đời cô muốn tìm một người đàn ông nhỏ nhẹ, biết quan tâm, bản thân luôn bình lặng với mọi chuyện xung quanh là đủ.

Ánh mắt Triệu Trác Thẩm với những người không thân thiết luôn có khoảng cách, từ ngữ cũng thô cứng hơn nhiều. Cô nhìn anh, không biết lựa chọn là đúng hay sai nhưng cuối cùng cũng chọn được đáp án.

“ Tôi kể cho anh một bí mật duy nhất được không? “ Hạ Bách quay sang nhìn người đàn ông, cô thích sự trầm mặc của anh.

Triệu Trác Thẩm không biết lòng mình muốn gì nên cũng chẳng gật đầu, anh ngồi nhìn cô khẽ cười. “ Tùy cô.”

Hạ Bách mím môi lấy hết dũng khí để nói một lời thật lòng, cô cười rạng rỡ giống như vớ được vàng nhưng anh không nhìn rõ ánh mắt bị giấu đi. Thanh âm nghe cũng rất nhẹ nhõm, không rõ thật hay đùa. Cô nói. “ Bà tôi trước khi mất nói năm hai sáu tuổi tôi sẽ chết.”

Nghe xong câu nói này anh vội cốc mạnh vào đầu cô, coi đó là một trò đùa nhảm nhí mà cười thành tiếng. “ Ngủ đi, muộn rồi. Muốn nằm giường hay sofa? “

Hạ Bách cũng vui vẻ vỗ vài cái xuống ghế vài cái. “ Ở đây là được rồi. Tôi không kén chọn nhưng cũng cho xin thêm cái chăn chứ lạnh lắm.”

“ Được rồi, đợi một chút. Dọn bánh kẹo trước khi lũ chuột tha cô đi. “ Triệu Trác Thẩm đứng dậy nhìn chỗ đồ ăn bày bừa có vẻ hơi chướng mắt nên nói cái là đi luôn.

[... ]

Một buổi sớm mờ mịt..

Người đàn ông đứng trước phòng khách ngăn nắp, chăn cũng được gấp lại đàng hoàng để ở một góc ghế. Anh không rõ cô gái đó muốn chạy qua cơn tuyết này như nào, đúng là thời tiết không khắc nghiệt như đêm qua nhưng vẫn chưa thể chạy xe với đống tuyết lấp đầy đường. Đứng trước nơi ồn ào tối qua, anh như trở nên tĩnh lặng vài phút để nghĩ bản thân muốn gì. Cuối cùng thì cũng lôi máy ra gọi cho Trần Lục Bắc.

Đầu dây kia bắt máy nhanh hơn thường lệ, giống như đã cầm sẵn máy định gọi đến cho đối phương. Trần Lục Bắc hoảng loạn hỏi. “ Hạ Bách nó còn ở chỗ cậu không?”

Triệu Trác Thẩm thoáng lo lắng đi từ phòng khách ra ngoài cửa, giày dép không có ở đây thì chắc chắn đã đi rồi. “ Hình như đi đâu từ sớm rồi.”

“ Tôi gọi điện cho nó không được. Nếu thấy nó quay lại thì gọi lại cho tôi. Máy nó thuê bao nên nhà tôi hơi lo.” Nghe xong người bạn nói anh cũng thở dài. “ Ừ, tôi sẽ báo lại sau.”

Cuộc trò chuyện kết thúc trong bầu không khí lo lắng, Triệu Trác Thẩm cũng nhanh chân quay lại phòng lấy áo khoác rồi ra ngoài xem sao. Nhưng cũng may vừa đi ra đến cầu thang đã gặp cô gái nhỏ với một túi đồ mệt nhọc đi lên, đầu tóc dính tuyết trắng lốm đốm trông khá tàn tạ so với mấy tấm hình nổi trội trên mạng gần đây. Anh cũng như được nhẹ nhõm một phần, còn cô chỉ cắm cúi nhìn xuống chân đếm từng bậc thang để tránh nhàm chán nên chẳng nhận ra điều gì khác thường.

Đến gần mấy bậc cuối Hạ Bách ngẩng đầu nhìn người đàn ông, hai đôi mày cô cau lại một cách khó chịu như vật gì cản đường. Cuối cùng đứng lại nhìn kĩ đường nét gương mặt anh một chút, cô lại cười xua tay. “ Anh đang đi tìm tôi đấy hả? “

Triệu Trác Thẩm không nói gì chỉ cúi xuống xách phụ cô gái này mấy túi đồ rồi đi trước, anh không hiểu mình đang cảm thấy gì mà hai má cứ nóng rực lên. Mùi hương trên cơ thể cô thực sự rất dễ chịu, không nồng nàn như những người anh gặp qua, chỉ cần lần này thôi.. có thể nếu cô không thay đổi nước hoa thì hẳn anh sẽ nhận ra nhờ mùi hương.

Hạ Bách chậm rãi đi đằng sau người đàn ông, cô lôi điện thoại trong túi xách ra gọi cho Trần Lục Bắc.

Đầu dây mỉa mai. “ Tiểu cô nương, nhiều chiêu quỷ quái định ăn thịt con nhà người ta sao?”

Hạ Bách đứng lại khẽ cười, cô quay người đi lại phía cầu thang ban nãy đứng đó thở dài. “ Anh không nói được câu gì hay hơn sao?”

“ Nói sao lại cô đây. Tối anh qua đón em nhé? Không được ở qua đêm nay nữa, nhà em nặc mùi sơn thì về ngôi nhà to bự này đây. “ Trần Lục Bắc nghiêm túc hơn trong giọng nói, anh cũng biết phải có chừng mực nên không quản trách đêm qua.

“ Cũng được, ngày mai em phải đến công ty.” Cô nghĩ đến một chút công việc mới, vừa hứng thú lại có chút nhàm chán không thấu nổi. Cuối cùng lại vui vẻ cười để cho qua mấy chuyện rồi kể với anh trai chút muộn phiền. “ Anh.. Liệu em sẽ làm được không? Giống như kiểu em muốn lợi dụng người này để hạnh phúc hơn vậy..”

Trong tình yêu luôn có những khuất mắc nhỏ như hạt cát nhưng khi vô tình bay vào mắt cũng phải đưa tay dụi rồi chẳng may khóc. Tất cả đều được sắp đặt theo những bước chân của cảm xúc, nếu đi đúng đường coi như nhận được một sự niềm nở vào ngày mới, ngược lại sẽ là bế tắc bất lực. Hạ Bách thừa hiểu những điều này nên cô không muốn nhúng chân vào trò chơi, có thể đến lúc này cô mới hiểu chuyện tình cảm là một cơn lốc xoáy muốn cuốn cả cô vào thế giới hỗn độn. Cái ngày cô mới rung động với một chàng thư sinh thì mọi thứ khác giờ nhiều, cô tự biết cách đơn phương rồi từ bỏ, bởi một kẻ muốn lênh đênh trên biển người với chính mình như cô chẳng hợp với những kẻ có chí hướng tốt.

Lúc này, Trần Lục Bắc mới nói một câu khiến cô yên tâm hẳn. “ Hãy dùng tâm hồn em cảm nhận họ, ra đi hay ở lại duy trì mối tình đều là một mẩu chuyện để lại hoài niệm cho bản thân. Cho dù em có làm gì, anh vẫn ủng hộ. Anh biết em rất chừng mực, biết cách kiểm soát.”

Nghe được những lời này chỉ khiến lòng nhẹ nhõm hơn, cô thở dài chuẩn bị kết thúc cuộc điện thoại bằng chút gì đó tử tế nhưng lại vội tắt máy chạy theo bóng người đàn ông phía trước khi cửa căn hộ đã mở ra.

Phanh vội đôi chân nhỏ nhắn lại trước cửa. Hạ Bách nhìn Triệu Trác Thẩm khẽ cười, nụ cười hồn nhiên đến mức anh phải thả lỏng người đứng sang một bên cho cô gái nhỏ vào trước. Công cuộc này ổn thỏa hơn cô nghĩ nhiều, anh tuy ít nói nhưng cũng không còn bực nhọc, khó chịu trong suy nghĩ như ngày hôm qua. Chỉ thoáng qua vài giờ đồng hồ cô lại điên rồ chọn lấy người đàn ông này, cô thích sự thầm lặng mà anh quan tâm một cô gái, chỉ cần biết nếu bắt chọn được mọi chuyện sẽ rất tốt.

Mùa đông năm đó để lại dấu ấn đậm nét trong Hạ Bách, cô lựa chọn trở thành một người tốt đẹp hơn để tóm bắt lấy người đàn ông này.. Phần nào để quên đi chút mảnh tình vương lại, phần nào lại đột nhiên vì ích kỉ không muốn bỏ đi cơ hội tốt.

[... ]

Buổi sáng hôm đó bắt đầu với món cháo sườn yêu thích của cô nàng trầm tính.

Triệu Trác Thẩm không thích món ăn này cho lắm nhưng chẳng hiểu sao lại chịu ngồi ăn với không khí yên tĩnh hiện tại. Anh nghĩ cô đang có ý định với mình và rồi chỉ vài phút con người trước mặt này lại lạc vào những mớ suy nghĩ hỗn độn. Cô yên tĩnh đến cả ánh mắt cũng không chuyển động, anh thực sự không hình dung nổi sự buồn chán này với cô như nào? Có lẽ do anh luôn sống với những tiếng động ồn ào của mấy bộ phim trong căn nhà này nên thấy nó vô cùng nhàm chán. Mỗi khi rơi vào tình thế não lòng lại vô cùng khó chịu, anh không thích đắm mình trong đó như kẻ trước mặt.

Chuông cửa vang lên vào khoảnh khắc người đàn ông quan sát cử chỉ của cô gái đối diện bỗng nhiên khiến không khí trở nên ngột ngạt. Hạ Bách bắt đầu có động tĩnh nhìn về phía anh, cô không nói gì chỉ im lặng thể hiện bằng ánh mắt.

Anh đứng dậy, giọng nói vẫn có một phần khoảng cách. “ Để tôi ra xem.”

Hạ Bách chỉ biết gật đầu rồi dùng hai tay dụi mắt.

Mọi chuyện gần như nằm trong bàn tay của Hạ Bách, cô chỉ vừa nghe được vài tiếng khóc nhỏ nhẹ bên ngoài đã nhanh chóng đứng dậy để lại vị trí ban đầu rồi di chuyển ra ngoài ban công. Bên ngoài đã dịu đi cái lạnh nhưng gần như áp đặt lên ánh nhìn một sự đơn độc, đường phố hẻo lánh đến mức một bóng người, bóng xe cũng không thấy. Người thiếu nữ chậm rãi cúi người xuống, dựa mình vào thành ban công. Cô đột nhiên thấy nhớ nhà, nhớ những mùa đông ngồi nướng đủ món trên bàn với sự sum vầy không bao giờ có lại..

Đã lâu đến vậy tuyết vẫn chưa ngừng rơi, thực ra ngay khi nãy khi mua đồ về cô đã thấy Hoắc Tịch ngồi dưới đó với gương mặt xanh xao. Chả hiểu trong lòng cô nghĩ gì mà lại thương cảm cho chị ta, ở mặt nào đó hai người này hợp đôi đến lạ. Có lẽ chính vì điều đó cô lại mong mình là chị ta, chỉ một chút cũng muốn được yêu thương bằng sự chân thành của người đàn ông. Trên đời, vốn dĩ đều cho phép con người ích kỉ, chỉ là sự ích kỉ của cô chẳng hề chọn vẹn. Ở một khía cạnh nào đó cô lại vô cùng nuối tiếc cho mối quan hệ này, ánh mắt chị ấy buồn đến mức chỉ cần nhìn thấy đã muốn đồng cảm.. Thử hỏi sao anh ta đành lòng bỏ lại?

“ Đừng khóc nữa, ngồi xuống đây.. “ Giọng Triệu Trác Thẩm đầy lo lắng, khác hẳn khi nói chuyện với Hạ Bách. Anh nhìn qua khu bếp trống rỗng còn lại bát cháo của mình, lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu nhưng nhanh chóng gạt nó đi. Sự vội vã tìm lấy một cốc nước ấm của anh thực sự khiến câu chuyện như rẽ sang ngã khác, ở đâu đó giữa cảm nhận của người phụ nữ và nàng thiếu nữ không chênh lệch bao nhiêu. Anh vẫn có những hành động khiến người khác phải đưa chìa khóa tâm can, giọng nói anh đến cả cử chỉ đều hiện lên sự chân thành.

Bên ngoài không cảm nhận được bao nhiêu câu chuyện nhưng đột nhiên Hạ Bách hơi khó chịu, cô không chịu được lạnh lâu nên thoáng cái mặt đã đỏ lên. Dù sao cô cũng lựa chọn đứng chờ thêm chút nữa, bởi tấm rèm ở phòng ăn cũng sớm muộn được kéo ra.. Nếu theo quan điểm của một người phụ nữ văn minh muốn bắt chuột, thường cô ấy sẽ rất chậm rãi rồi nhỏ nhẹ để mọi chuyện sẽ khiến con vật nhỏ bé rút lui.

“ Anh đang tìm gì vậy? “ Hoắc Tịch cầm cốc nước ấm mới được pha, anh chắc hẳn cũng chưa mua nhiều đồ cho căn hộ mới nên đến cả nước ấm cũng lấy từ bình giữ nhiệt. Nhìn anh vậy đột nhiên lòng cô thấy xót, ngày trước căn hộ hai đứa sống chung đầy đủ bao nhiêu giờ thu gọn lại bấy nhiêu. Cô nhớ ngày nào đó anh tiêu hoang bao nhiêu mà vì chữ hiếu quay lại với bà mẹ nghèo, anh chấp nhận những trở ngại do chính bố ruột đặt ra.

Triệu Trác Thẩm giật mình từ trong phòng ngủ của mình, anh chạy ra tìm ngoài ban công phòng khách. Từ chỗ ẩm ướt trên đống tuyết đó anh có thể thấy rõ bóng dáng đơn độc giữa trời tuyết bên kia, cô bé đó hình như không lạnh run lên mà hướng mắt về một phương xa. Chỉ là đột nhiên anh thấy cảm thông, cũng vụt quên đi sự xuất hiện của Hoắc Tịch rồi chạy vào phòng bếp mở cửa ban công ra.

Giữa sự bàng hoàng của hai người phụ nữ Triệu Trác Thẩm vẫn giữ vững quan điểm, anh đã chọn điểm dừng thì sẽ không gây vương vấn cũng chẳng hà cớ để Hạ Bách đứng ngoài ban công chịu lạnh. Cô ấy hẳn cũng suy nghĩ có chút nể nang, cũng có phần khó xử nên mới ra ngoài đấy đứng.Chỉ là chưa kịp mở cửa thì Hoắc Tịch đã nhanh tay hơn một chút, ánh mắt cô ấy có chút bức bối nhưng nhanh chóng trở nên thoải mái nhìn người bên ngoài ban công.

Hạ Bách quay người lại nhìn, cô cũng chỉ vội cười chào hỏi rồi chẳng biết nói gì. Cũng có thể do khó giải thích, cũng có lẽ do mọi chuyện khiến cô vô cùng khó xử. Nếu như nhìn vào trông cô giống kẻ thứ 3 lắm nhỉ?

“ Bấy giờ anh đều tự hỏi cô ấy ở đâu phải không? “ Hoắc Tịch nhìn người đàn ông đứng ngay gần kề, tay chị ấy cuộn tròn thành nắm đấm như ôm chặt lấy những dòng cảm xúc thương tâm đang chảy trong cơ thể. Anh vẫn một cử chỉ lạnh nhạt nhìn ra ngoài ban công, vô tình chạm mắt với cô. Chị ấy hẳn rất yếu đuối, từng bị tổn thương rất nhiều nên ngôn từ qua ánh mắt đủ làm cô yếu lòng. Giọng chị ấy nhỏ nhẹ, khuất đi chút hối hận. “ Em xin lỗi.. Làm phiền rồi.”

Hạ Bách lặng cả người đi với những từ ngữ đầy cảm xúc ấy, cho đến khi bước chân Hoắc Tịch vội vã bước đi cũng không vương thêm giọt lệ nào. Cô vội quay sang đẩy mạnh người đàn ông, giọng nói hốt hoảng. “ Mau mau.. đuổi theo chị ấy đi.”

Triệu Trác Thẩm có chút dịch chuyển vì tác động mạnh nhưng rồi lại đứng im, anh khẽ cười trong sự bất lực. “ Kệ cô ấy đi. Ngoài này lạnh lắm vào trong đi.” Câu nói vừa xong thì anh cũng rời đi, chung quy vẫn là nỗi đau lan rộng khắp cơ thể, ánh mắt anh ấy sâu thẳm đáng thương thế nào? Vì ai?

Đột nhiên Hạ Bách nhận thấy tình cảm ấy như vĩnh hằng, ở một khoảng nào đó vô cùng thiêng liêng. Chính vì nó đáng được trân trọng như vậy mà cô muốn mình sẽ là kẻ kế tiếp được như vậy, sự ích kỉ nhỏ nhen của cô khiến cả hai bọn họ ra đâu nỗi này. Dù chỉ là một lỗi rất nhỏ nhưng cô thương con người đó, thương chị ấy và cả anh.. Cô rất sợ nhìn thấy người khác chia xa, bởi cảm giác đó cô đã trải.. Dù có thể không phải trong chuyện tình cảm nhưng dẫu sao vẫn mang nỗi niềm mất mát lớn về cảm xúc, đáng thương cũng đáng hận không chấp nhận nổi.

Khi Hoắc Tịch cúi đầu chọn cách ra đi, ánh mắt người đàn ông như bất động nhưng cả thân xác lại vô lực đứng yên. Cái đáng trách là anh không thể chạy đến ôm chặt chị ấy như trước đây, bởi dù trước đây dù người phụ nữ đó có đem lòng theo một người khác thì chính anh đã nói sẽ bên chị ấy cả đời. Điểm hẹn giữa quá khứ lẫn hiện tại lúc nào cũng lu mờ, tâm can Hoắc Tịch hẳn cũng bị tổn thương làm mịt mù đến mức luôn lùi lại một bước trước chuyện tình cảm. Dù là chị ấy có lỗi nhiều nhưng đâu đó trong lòng Hạ Bách lại không cho phép mình cướp lấy hạnh phúc từ kẻ đó, cô sẽ thông cảm cho chị ta.

Trên cuộc đời còn rất nhiều đối tượng tốt.

[... ]

Triệu Trác Thẩm ra ngoài đến trưa muộn mới về, đồ ăn trong nhà thơm nức mũi khiến anh cũng không chần chừ bước vào. Bữa cơm còn chưa nguội mà căn bếp lại lạnh lẽo như thường ngày, anh không đi tìm con người đó xung quanh như hồi sáng mà kéo ghế ngồi xuống ăn bữa cơm thịnh soạn. Trên bàn ăn có để lại một mẩu giấy xấu xí nhưng mang lên mình nét mực thanh mảnh, nhìn qua cũng thấy hoa tay cô có vẻ có rất nhiều.

Tờ giấy có ghi: Tôi nghĩ anh nên tìm cô ấy đi. Hai người nên cho nhau cơ hội chứ? Mẹ tôi nói hoàn cảnh sẽ không có lỗi nếu cả hai chịu chung đường.

Hết phần 10

Thả sao cho Trang nhé!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.