Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 13: Chương 13




Chờ lúc Dư Tư Nhạc trở lại, từ đầu không biết hai người này đã vì cô, định ra một bản tích cực về “kim chỉ nam tình yêu”.

Trong tay bưng một ly nước trái cây, đem hai cái cốc đến trước mặt Du Lăng Thần.

“Tôi không khát.” Du Lăng Thần nhìn hành động của Dư Tư Nhạc, lắc lắc đầu.

Không khát? Vậy kêu người ta đi lấy nước trái cây làm gì?

Dư Tư Nhạc hơi tức giận, trong lòng oán hận người nào đó có hành vi vô lương tâm, quay đầu nhìn về phía Trịnh Thiếu Hoa: “anh Trịnh uống không?”

“Anh thích uống rượu vang.” Anh ta cũng lắc đầu nói.

Thì ra mất toi công của cô rồi?

Dư Tư Nhạc cầm ly trước trái cây lên uống hai ngụm, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể làm vơi bới tức giận trong lòng cô.

Lấy máy ảnh trong túi xách ra, Dư Tư Nhạc chạy ra bên ngoài cách ba mét, nhìn về phía hai người hô to: “Đặt một pose, em cho các anh một tấm ảnh chụp chung.”

Trịnh Thiếu Hoa bất đắc dĩ nhún vai, nữa nằm, nâng ly rượu lên đối với Dư Tư Nhạc.

Bộ dáng này, mang theo một chút lười biếng, nhưng lại rất tao nhã, mười phần phong cách quý công tử.

Mà nhìn Du Lăng Thần, tư thế nằm của anh cũng không thay đổi gì, cặp mắt tối đen kia nhìn vào màn hình máy ảnh. Giống như bảo kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt kiên định, lại tràn ngập lực uy hiếp.

“Rắc rắc”, Dư Tư Nhạc nhấn vào núp chụp ảnh.

Một lúc sau, Dư Tư Nhạc chụp cho bọn họ hơn hai mươi tấm ảnh, có ảnh chụp một người, có ảnh chụp chung của cả hai.

Trịnh Thiếu Hoa cầm máy ảnh lên xem: “Tấm ảnh này chụp rất tốt, đối với anh hai của em trên hình ảnh, vô luận về mặt nào, đều không có một chút tỳ vết.”

“Anh Trịnh cũng không tệ nha, anhn nhìn tấm này xem, cười rất ôn nhu.” Dư Tư Nhạc ghé vào bên cạnh anh ta trêu ghẹo.

Trịnh Thiếu Hoa cười ha ha: “Tiểu Nhạc em cũng chụp một pose đi, tôi và Du thiếu chụp nhiều như vậy, còn em thì không có một tấm nào.”

“Em muốn cùng anh hai chụp chung một tấm.” Nói xong, cô chạy đến ôm cổ Du Lăng Thần, mặt kề mặt, một bộ dáng gắn bó thân mật.

Cảm nhận được nụ cười xuất phát từ nội tâm của cô gái, Du Lăng Thần để tùy ý cô đùa giỡn với cơ thể mình, làm một vài động tác thân mật.

“Gần một chút nữa, mặt đối mặt………..Ừ………… cứ như vậy.” Trịnh Thiếu Hoa giơ máy ảnh lên, rất có phong thái của một nhiếp ảnh gia, đề nghị bọn họ bày ra nhiều tư thế thân mật.

“Nếu không thì………..Các người làm động tác đùa giỡn con gái nhà lành đi? Động tác nắm cằm đó, biết chưa?” Trịnh Thiếu Hoa rất hăng hái, hao hết tâm tư bày ra tư thế chụp ảnh.

Cài này cũng không thể tránh anh ta, ai bảo cả ngày Du Lăng Thần chỉ trưng ra bộ mặt lạnh lùng, thật vất vả mới có cơ hội thấy anh ta nuông chiều em gái, tất nhiên là anh muốn nghĩ ra cách làm khó dễ anh ta. Dù sao ở làng này, không có chỗ trọ mà.

Từ trước đến nay Dư Tư Nhạc rất thích sắm vai khiêu chiến, nghe lời đề nghị của Trịnh Thiếu Hoa xong, cằm lập tức nâng lên, nhìn anh hai với một góc 45 độ. Ánh mắt dần dần lộ ra hơi nước, một bộ dạng chịu ủy khuất không dám hé răng. nhẹ nhàng cắn môi, vẻ mặt hơi trắng bệch, điềm đạm rất đáng yêu.

Du Lăng Thần vốn cho rằng hai người bọn họ chỉ nói đùa mà thôi, vì vậy khi anh nhìn thấy Dư Tư Nhac bày ra bộ dạng này, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm khó dò.

Ngón tay đặt lên cằm Dư Tư Nhạc, tiếp xúc trong chớp mắt này, giống như đụng phải một phần nõn nà, lại nhẵn bóng và mịn màng, dường như chỉ cần bấm nhẹ, cằm sẽ bị biến dạng, thậm chí bị bóp nát.

Du Lăng Thần cao hơn Dư Tư Nhạc một cái đầu, khí thế của anh ta ở chỗ đó, khí phách lộ ra ngoài khi nghiêm mặt. Cho dù không cần cố ý diễn trò, hình ảnh này làm cho người ta cảm động, cũng không phải là bình thường..

Trịnh Thiếu Hoa nhanh chóng nhấn phím chụp, chụp đươc hình ảnh, đem giờ phút này hóa thành vĩnh hằng.

"Tấm này chụp tốt nhất, các người xem..." Trịnh Thiếu Hoa cầm máy đi đến, vỗ vai Dư Tư Nhạc: "Ánh mắt của Tiểu Nhạc quá thật, không đi đóng phim thật là đáng tiếc mà."

Du Lăng Thần đảo mắt qua nhìn máy ảnh: "Nhà họ Du tạm thời không thiếu tiền, Tiểu Nhạc không cần thiết phải xuất đầu lộ diện ra ngoài."

"nói cũng phải, trong làng giải trí rất lộn xộn, không thích hợp cho cô công chúa nhỏ nhà họ Du đâu." Trịnh Thiếu Hoa rót một ly rượu cho mình.

thật ra thân phận của bọn họ đều giống nhau, ai mà không làm những chuyện gây rối?

Lúc Du Lăng Thần thu mua công ty của người khác, dám nói không làm hại người khác tan nhà nát cửa không?

Về phần anh ta, càng không cần phải nói, khi kinh doanh bệnh viện này, nhiều lần này thấy sinh tử.

Buổi chiều, ba người bọn họ thuê một chiếc du thuyền, chạy ra xa ngoài khơi, gió biển thổi vào, nhìn trời xanh, nhàn nhã thong dong vượt qua.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, mọi người nhanh chóng chợp mắt. Dư Tư Nhạc nằm sấp trên ghế, rất nhanh đã ngủ say, sau đó làm sao để về khách sạn, cô cũng không rõ.

Chơi một ngày thì mệt mỏi một ngày.

Ba người đến nhà ăn của khách sạn, gọi người phục vụ gọi món ăn.

một chút thức ăn nhẹ, dường như không tìm thấy một món ăn nào có vị cay của ớt.

Áp dụng lời nói của Trịnh Thiếu Hoa, ăn nhẹ một chút, rất có lợi cho cơ thể.

"Ơ.... Tấm này là ai chụp?" Rất bắt nạt người khác! Thế nhưng lại đem bộ dáng cô chợp mắt mà chụp lại.

Trịnh Thiếu Hoa cười nhìn Du Lăng Thần: "Anh của em, anh ta còn khen lúc em ngủ trông thật đáng yêu."

thật vậy sao? Dư Tư Nhạc không tin nhìn về phía Du Lăng Thần.

Du Lăng Thần không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

"Anh Trịnh là người lừa gạt." Dư Tư Nhạc gắp lấy miếng cá, đưa vào trong miệng.

Anh hai sẽ nói những lời này sao? Người như anh ta, sẽ phô trương với người khác sao? Tuyệt đối sẽ không.

Trịnh Thiếu Hoa cười cười, không giải thích gì. Nhưng mà, quả thật tấm ảnh này là do Du Lăng Thần chụp. Anh ta tin rằng.... Tuy rằng Du Lăng Thần không chính miệng nói cô ấy đáng yêu, nhưng ánh mắt của anh ta đều là ý tứ này.

Khách sạn chế biến món ăn có hương vị rất thơm. Bởi vì ở gần bờ biển, vì vậy được tiêu thụ nhất trong khách sạn chính là hải sản. Ở đây hoàn toàn chứng minh đúng với câu thành ngữ: "lên núi kiếm ăn, xuống sông kiếm nước."

Những người khách đến bờ biển du lịch, phần lớn là những người thanh niên. Trong phòng ăn truyền đến tiếng đàn dương cầm, mang theo phong cách thoải mái.

một đám người đàn ông ăn bận sạch sẽ từ cửa bước vào, ra vẻ là những thương dân.

Có lẽ bọn họ cũng đến ăn cơm, lúc bọn họ đang lựa chọn vị trí ngồi xuống, tầm mắt liền dừng lại nhóm người Dư Tư Nhạc.

một người đàn ông trung niên đi đến cười nói: "Du tổng, sao ngài cũng ở chỗ này?" Nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn: "Cảm thấy mùi vị thế nào? Khách sạn Kim Bích chào đon Du tổng đến, thật là vinh hạnh đến cực điểm."

Ánh mắt Du Lăng Thần trở nên sắc bén: "thì ra khách sạn này là do Đào tổng mở? Khó trách làm ăn thật phát đạt."

"Nào có nhiều phát đạt? Chỉ có thể tính là không có trở ngại mà thôi. Sản nghiệp của Du tổng bao gồm có quán rượu, hôm nay cố ý đến chỗ tôi thưởng thức, thật là làm tôi rất cảm động. Ngài tùy tiện gọi món ăn, hôm nay rượu và thức ăn, nhớ ghi sổ cho tôi." Đào Thanh Úc nói hào khí cao ngất trời, trong mắt lại mang theo chút đắc ý và khinh thường, cái loại ánh mắt tự cao này, như muốn giẫm Du Lăng Thần dưới chân.

"Có Đào tổng mời khách, tôi sẽ không khách khí, có rảnh thì đến chỗ tôi làm khách." Du Lăng Thần giọng điệu nhàn nhạt, cố ý xem nhẹ lời nói khiêu khích của đối phương, cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: "Đào tổng, ngài cũng nên thay đổi đầu bếp đi, ngài xem món sò điệp hấp tỏi này, thịt còn đỏ một chút, độ lửa không đủ."

Dư Tư Nhạc nhìn thấy khóe miệng người đàn ông trung niên thoáng hiện lên ý cười, xuất hiện vết nhăn, cuối cùng biến mất một tia cũng không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.