Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 41: Chương 41




Sau khi say rượu, con người sẽ trở nên chậm chạp. Dư Tư Nhạc suy nghĩ thật lâu mới mơ hồ cảm thấy đôi giày này đã gặp ở đâu rồi. Nghĩ đến đôi giày ở trên giá!

“Không biết uống rượu thì cũng đừng uống nhiều.” Giọng nói quen thuộc lạnh như băng vang lên bên tai Dư Tư Nhạc.

Du Lăng Thầm nắm đầu vai cô, kéo Dư Tư Nhạc vào trong ngực: “Được rồi, anh đưa em trở về trước.”

Dư Tư Nhạc không có say đến nổi ý thức không rõ ràng, chỉ là phản ứng hơi chậm một chút.

“Anh hai, sao anh lại ra đây rồi?” Anh là nam chính, hẳn là phải ở bên trong cùng với cô ta chứ?

Du Lăng Thần ôm cô đi ra ngoài, trong khách sạn có nhiều nhân viên nhìn thấy hai người, mỗi người đều chào Du Lăng Thần.

Du Lăng Thầm trầm mặt: “Cái loại gặp gỡ này, bình thường anh không tham gia.”

Hôm nay cố ý đến đây, đã tính là nể tình rồi. Hơn nữa cũng không chừa mặt mũi cho người khác, mà chỉ cho em gái anh.

Trong bãi đậu xe, có rất nhiều xe hơi đậu ở đó.

Du Lăng Thần ôm Dư Tư Nhạc đẩy cô vào ghế lái phụ, xoay người lại thắt dây an toàn giúp cô. Trong quá trình đó, không chỗ nào mà không có một tia ôn nhu khó phát hiện.

Du Lăng Thần vừa định giẫm chân ga, khởi động xe hơi, người bên cạnh đột nhiên cất tiếng nói kiều diễm.

“Anh hai, sợi dây chuyền phỉ thúy của anh đâu?”

Du Lăng Thần dừng động tác, xoay nửa người nhìn Dư Tư Nhạc: “Sao đột nhiên lại nhớ đến chuyện này?”

Lần trước Dư Tư Nhạc hỏi anh chuyện này, cũng rất kỳ quái.

Ý thức Dư Tư Nhạc rất hỗn loạn, nói chuyện hơi lộn xộn.

“Ừm………….Em nhìn thấy…………….Nó nằm trong tay Khưu Mẫn.” Dư Tư Nhạc rút người lại, đầu dựa vào cửa kính xe.

Du Lăng Thần sắc mặt không doa động, trong mắt lộ ra một tia kinh ngạc, sau đó ánh mắt ngày càng trầm xuống: “Sợi dây chuyền của anh đã mất.”

Đã mất gần một tháng rồi.

Dư Tư Nhạc không hề nghe thấy lời nói này, còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, “Khưu Mẫn nói, hai người đang yêu nhau. Anh hai…………Có phải anh thích cô ta không? Vì sao cả dây chuyền cũng tặng cho cô ta chứ? Sau này em cũng phải gọi cô ta là 'chị dâu' sao?"

Chị dâu?

Ánh mắt Du Lăng Thần chợt lạnh lẽo, hai tay cầm tay lái ngày càng chặt.

"Em sẽ không gọi bất kỳ ai là chị dâu, không ai có đủ tư cách này." Giọng nói Du Lăng Thần rất kiên định, giống như một lời thề, một lời hứa hẹn.

Chỉ tiếc là thần trí Dư Tư Nhạc ngày càng mơ hồ, những lời này một câu cô cũng không nghe được.

Xe từ chuyển động, Du Lăng Thần thay đổi phương hướng, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.

Dư Tư Nhạc bị rượu xông lên não, chỉ vài phút sau đã ngủ say.

Rượu là một thứ rất có hại cho người! Dư Tư Nhạc là người nói những lời này,

Khi cô mở mắt ra là trời đã ngã về chiều, sắp đến đêm. Uống rượu nhiều, bụng lại căng lên, làm hại cô cũng ăn cơm không vào. Cả người đều là mùi rượu, ngửi ngửi cảm thấy rất ghê tởm. Cô vừa tỉnh lại liền chạy vào phòng tắm. Xối rửa vài lần, cho đến khi không còn thấy mùi rượu nữa mới lau khô nước đi ra ngoài.

"Tỉnh rồi?" Du Lăng Thần tựa người vào cửa, bộ dạng chờ cô đã lâu.

Dư Tư Nhạc cầm khăn lau tóc, dừng động tác lại gọi một tiếng "anh hai".

Dư Tư Nhạc có gương mặt trời sinh trắng nõn, môi anh đào. Có lẽ ở trong phòng tắm đã lâu nên vành tai cô nhìn qua rất trong sáng. Rõ ràng chỉ là một cô gái mười bảy tuổi, sau khi tắm xong lại mang theo cỗ mị lực hấp dẫn người khác như vậy.

"Có cái gì nói với anh không?" Du Lăng Thần ngồi trên giường cô, chuẩn bị sẵn sàng đợi Dư Tư Nhạc mở miệng.

Dư Tư Nhạc trầm mặc không nói, trong lòng lại rất hỗn loạn.

"Tiểu Nhạc, em đã nói....Cho dù là chuyện gì, cũng sẽ không giấu diếm anh." Vẻ mặt Du Lăng Thần rất thất vọng "Anh không hy vọng chỉ nói nói rồi thôi."

Mẹ nó! Anh hai, chiêu đánh vào tình cảm của anh, thật sự không ai sánh được.

"Gần đây biểu hiện của em rất khác thường." Du Lăng Thần nói thẳng ra nguyên nhân.

Dư Tư Nhạc suýt chút nữa thở không nổi, cô vốn là người trong lòng không nhịn được, hàm răng khẽ mở, môi khẽ nhúc nhích: "Anh hai, nội dung tin trên tạp chí có thật không?"

Dư Tư Nhạc hỏi rất cẩn trọng, sợ hãi khi biết đáp án khẳng định.

"Anh nghĩ em sẽ không tin những thứ kia." Du Lăng Thần ngoắc tay với cô, ý bảo cô đến đây, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô: "Anh cũng không thích Khưu Mẫn, anh đưa cô ta đến công ty, chỉ là vì khả năng diễn xuất của cô ta."

Người này có thực lực làm diễn viên, cô ta chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối có thể nổi tiếng.

"Trên tạp chí đó sao có thể đưa tin hai người...." Dư Tư Nhạc ấp úng, không nói tiếp.

"Trong làng giải trí từ trước đến nay đều thích những lời không có căn cứ, hôm đó khi ở nhà hàng, ngẫu nhiên gặp được Khưu Mẫn, cô ta liền ngồi xuống uống hai ly với anh." Bây giờ nghĩ lại, hôm đó tình cờ gặp mặt là do Khưu Mẫn sắp đặt trước.

"Chìa khóa nhà đâu?"' Dư Tư Nhạc vẫn không tin....Bản thân lại trở thành người làm.

"Có rất nhiều đội chó săn đuổi theo Khưu Mẫn, cho nên anh sắp xếp cho cô ấy ở căn biệt thư ngoại ô." Du Lăng Thần trả lời đâu vào đấy.

Dư Tư Nhạc vẫn chưa từ bỏ ý định, xét hỏi sự việc kỹ càng, tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống: "Như vậy, anh hai, sợi dây chuyền phỉ thúy của anh sao lại cho cô ta rồi?"

Rốt cuộc, Du Lăng Thần thay đổi sắc mặt, khóe miệng nhếch lên nụ cười yếu ớt: "Vấn đề này em đã hỏi rồi."

Gì? Chuyện này từ khi nào? Vì sao cô không nhớ rõ.

"Lúc em uống say, say khướt chỉ vào mũi anh rồi hỏi, vì sao sợi dây chuyền ở trong tay Khưu Mẫn, còn hỏi anh có phải thích cô ta không?" Du Lăng Thần cố ý thêm mắm dặm muối.

Mặt Dư Tư Nhạc nghẹn lại như màu gan ngỗng, cô lại thất thố trước mặt anh hai rồi!

Trời ơi! Dư Tư Nhạc muốn bóp chết Khưu Mẫn. Nếu không phải anh hai ở trước mặt cô, cô thật muốn đưa tay lên cào cào mái tóc, để phát tiết tâm tình mình.

Thật ra đoạn đối thoại trong biệt thự ngày hôm đó. Bây giờ nhớ lại, có thể đã bị bại lộ, ví dụ như anh hai bởi vì phân hợp đồng bị bắn nước, cô ta đã nói "những người của công ty khác đến quấy rối."

Đều nói quan tâm sẽ bị loạn, Dư Tư Nhạc lúc đó tin tưởng ngụ ý ám chỉ từng sự kiện kia cho nên đã xem nhẹ chi tiết nhỏ đó.

Dư Tư Nhạc quang minh chính đại vươn tay ra đặt lên đùi Du Lăng Thần, thuật lại động tác Khưu Mẫn sờ đùi anh: "Anh hai, em thấy cô ta đã sờ đùi anh rồi."

Ánh mắt Du Lăng Thần ngày càng mở to, ở chỗ sâu nhất trong đôi mắt, dường như có hai ngọn lửa nhỏ lóe lên.

Bắt lấy móng vuốt của Dư Tư Nhạc: "Tiểu Nhạc, không phải anh hai đã dạy em, không được sờ đùi đàn ông rồi sao?"

Dư Tư Nhạc thành thật nghiêm túc lắc đầu.

"Sau này không cho sờ loạn, có biết không?"Giọng nói Du Lăng Thần hơi khàn khàn.

Dư Tư Nhạc không ngốc, đã thấy trong mắt anh hai xuất hiện cảm xúc, cuống quýt gật đầu: "Em nhớ kỹ!"

Lại mò lên một chút, sẽ xảy ra chuyện lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.