Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 65: Chương 65




Tiêu Hề Nhi tận lực biểu hiện một mặt hiền lương thục đức của mình, thỉnh thoảng giúp đỡ Dư Tư Nhạc làm một chút chuyện nhà linh tinh.

Khi Du Lăng Thần quay trở lại biệt thự, trời đã chạng vạng tối.

Nói xấu người khác sau lưng không phải là hành động hay ho, trong lòng Dư Tư Nhạc vẫn thấy áy náy, cứ nhìn thấy ánh mắt của anh hai lại cảm thấy chột dạ.

Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đã gần tàn lụi.

Ba người ngồi cùng một bàn ăn cơm.

Từ đầu đến cuối, sắc mặt Du Lăng Thần đều rất thâm trầm.

Dường như cảm thấy vô cùng khó chịu với một người nào đó có mặt trong biệt thự này.

Giọng nói lạnh lẽo đến dọa người, "Tiêu Hề Nhi, cô không cần đến tập đoàn Tiêu thị làm việc sao?"

Đại diện cho nhà họ Tiêu chỉ có một mình Tiêu Hề Nhi, có thể nói cô ta là tương lai và hy vọng của Tiêu thị. Tiêu Hề Nhi đi du học quay về, theo lý mà nói thì nên đến Tiêu thị làm việc mới đúng, sao ngày nào cũng rảnh rỗi không có việc gì làm chạy đến biệt thự theo đuổi đàn ông?

Khi Du Lăng Thần nói ra những lời này, thân thể Tiêu Hề Nhi rõ ràng run lên một cái. Cô ta vội vàng che giấu sự lúng túng của mình, đặt đôi đũa xuống.

"Việc của Tiêu thị vẫn do ba em quản lý."

"Không phải cô về nước là để tiếp nhận Tiêu thị sao? Tuổi của bác Tiêu đã lớn rồi, chuyện điều hành tập đoàn cũng nên giao lại cho thế hệ sau chứ?"

Lời nói của Du Lăng Thần, nếu như nói với các bậc tiền bối thì nhất định có thể coi là khiêu khích.

Nhưng ngồi ở trước bàn cơm đều là những người trẻ tuổi.

Dư Tư Nhạc thì không cần phải nói, cô chưa từng có ý định tham dự vào công việc của tập đoàn Du thị. Về việc hoạt động của tập đoàn, cô cũng không quá để ý.

Còn đối với Tiêu Hề Nhi? Dư Tư Nhạc không tin cô ta không có dã tâm. Người phụ nữ này hết sức kiêu ngạo tự mãn, loại người như cô ta sợ nhất là kém cỏi so với người khác.

Ánh mắt Tiêu Hề Nhi khẽ lóe lên, nhìn chằm chằm Du Lăng Thần, dường như đang suy đoán không biết đối phương có nhận ra tâm tư của mình hay không.

"Em chưa thực sự làm việc ở công ty, chỉ có thể giải quyết một số bận tâm của ba mà thôi. Em nhất định sẽ giúp đỡ ông nhiều hơn nữa." Tiêu Hề Nhi nói.

Dư Tư Nhạc lẳng lặng nghe đoạn đối thoại của bọn họ, có cảm giác anh hai sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đến chuyện này. Chẳng lẽ anh hai đã phát hiện ra điều gì?

Dư Tư Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt di chuyển qua lại ở giữa hai người.

. . . . . .

Sau khi ăn cơm tối xong, Dư Tư Nhạc phụ trách rửa chén, dọn dẹp bàn ăn.

Đi vào phòng bếp rồi thì không nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nữa, cũng không cần biết Du Lăng Thần và Tiêu Hề Nhi ở chung một chỗ với nhau như thế nào.

Lòng cô rất rối bời, mấy lần nghĩ muốn lén lút ghé đầu ra ngó một chút.

Vội vã rửa sạch bát đũa rồi ra khỏi phòng bếp.

Trong phòng khách không còn một bóng người, tiếng TV ầm ĩ vang vọng khắp phòng.

Dư Tư Nhạc buồn bực gãi gãi đầu, anh hai và Tiêu Hề Nhi chạy đi đâu rồi?

Đột nhiên lầu hai truyền đến một tiếng “choang” thật lớn, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất.

Dư Tư Nhạc theo bản năng chạy nhanh lên lầu hai.

Cửa phòng ngủ của Du Lăng Thần đang khép hờ.

Qua khe hở, vừa vặn có thể nhìn thấy gò má lạnh lẽo của anh hai.

Ly nước bị ném xuống, mảnh vỡ rơi tung tóe.

Khí thế của Du Lăng Thần không giận mà uy, ánh mắt lạnh lùng như băng.

"Tiêu Hề Nhi, cô nhìn lại bộ dạng hiện giờ của cô đi? Hạ thấp bản thân theo đuổi đàn ông, loại hành động này không giống cô một chút nào." Giọng nói thanh lãnh, lạnh thấu xương.

Dư Tư Nhạc tạm thời chưa hiểu được hàm ý của những lời này, đứng bên cạnh cửa phòng, định vào xem tình huống bên trong một chút.

Nào ngờ mới đẩy nhẹ cửa một cái nó đã mở bung ra.

Hai người bên trong phòng đồng loạt quay sang nhìn Dư Tư Nhạc.

Nghe lén bị người khác phát hiện là việc rất mất mặt, Dư Tư Nhạc lúng túng đứng tại chỗ, nhất thời quên phải phản ứng.

Dư Tư Nhạc thấy. . . . . . Tiêu Hề Nhi hoàn toàn lõa thể nằm trên mặt đất. Tiêu Hề Nhi là điển hình của kiểu phụ nữ có mặt trái xoan, đôi mắt hẹp dài mang theo phong thái hấp dẫn khác thường. Cô ta túm lấy chăn đơn, tận lực che đi cảnh đẹp trước ngực.

Ôi trời? ! Cô rửa chén mất có hơn mười phút, thế mà mọi chuyện đã thành ra thế này?

"Anh hai?" Dư Tư Nhạc ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Từ hôm qua, Tiêu Hề Nhi làm ra đủ trò cho người ta xem, sức chịu đựng cùng độ dày da mặt của người phụ nữ này quả thật không phải thuộc dạng bình thường. Hiện tại còn cởi hết quần áo là muốn quyến rũ anh hai sao?

Nhìn tình hình hiện giờ thì có lẽ quyến rũ không thành công rồi.

"Tại sao?" Tiêu Hề Nhi cắn môi, thất vọng nói: "Tại sao anh có thể lên giường cùng những người phụ nữ khác nhưng lại không chịu đụng vào em? Chẳng lẽ dáng vẻ của em còn thua kém đám phụ nữ kia?"

Dư Tư Nhạc nuốt nước miếng một cái, thật là một tình tiết mắc ói.

Người ta thường nói ‘nữ theo đuổi nam cách một tầng sa mỏng’, khẳng định vừa rồi Tiêu Hề Nhi sử dụng một chiêu này.

Khó trách anh hai lại tức giận đập vỡ cái ly.

Du Lăng Thần cho rằng Tiêu Hề Nhi đang nói đến lần nói chuyện điện thoại kia, cũng không nghĩ đến cái gì khác, "Tại sao à?"

Anh khẽ nhắc lại mấy chữ này, nói: "Bởi vì tôi sẽ không đụng vào những người phụ nữ đến gần tôi mà có mục đích."

Trong nháy mắt, Tiêu Hề Nhi bị đâm trúng chỗ đau, con ngươi lập tức co rụt lại, "Phụ nữ lên giường cũng phải phân loại ư? Vậy Du Lăng Thần, em hỏi anh, những người phụ nữ đến với anh đều là thật lòng sao?"

Dư Tư Nhạc bị dọa sợ đến căng thẳng, cô lấy danh dự của mình ra thề, anh hai tuyệt đối là một người đàn ông có phẩm hạnh cực kỳ tốt. Không hút thuốc lá, không uống rượu, càng không đùa giỡn phụ nữ.

Xem ra Tiêu Hề Nhi đã hoàn toàn tin tưởng mấy biểu hiện giả mà cô diễn lúc trước, thành công tạo nên hình tượng “bề ngoài lịch sự, trong lòng đen tối” cho Du Lăng Thần. Cho nên, cô ta mới dùng thân thể để đánh cược, muốn thử dò xét xem Du Lăng Thần có động tâm hay không?

Không khí yên lặng lạ thường, đè nén đến khó thở.

Du Lăng Thần cũng không trả lời câu hỏi của Tiêu Hề Nhi ngay, ngược lại mở miệng nói: "Tiêu Hề Nhi, từ khi cô bước chân vào biệt thự ngày hôm qua cho tới bây giờ, tôi phát hiện ra thái độ của cô có sự thay đổi rất lớn. Nếu người ta đứng cao hơn một người, họ sẽ hạ thấp bản thân xuống. Nhưng rõ ràng cô tuyệt đối sẽ không làm vậy. Tôi vẫn cảm thấy thật khó hiểu, cô cố gắng nhẫn nại như thế là vì cái gì."

So về tài lực thì tập đoàn Tiêu thị kém hơn Du thị, nhưng dù gì Tiêu Hề Nhi cũng là người thừa kế duy nhất, có cả Tiêu thị ở phía sau làm hậu thuẫn thì cô ta cần gì phải sợ hãi?

Còn nhớ bảy năm trước, người phụ nữ này nhằm ngay lúc Du thị gặp rủi ro, nghênh ngang kiêu ngạo đứng ở trước mặt anh, hỏi anh có đồng ý đính hôn với cô ta hay không.

Du Lăng Thần tiếp xúc với Tiêu Hề Nhi rất ít, nếu lần đó cô ta không chủ động đến tìm thì anh cũng không nhận ra cô ta là ai.

Lúc gặp mặt lần đầu tiên, Du Lăng Thần nhìn ra ngay Tiêu Hề Nhi là một người cao ngạo tự phụ, loại người này luôn lấy mình làm trung tâm, cô ta sẽ không vì người nào mà thay đổi bản thân.

"Anh. . . . . ." Tiêu Hề Nhi không ngờ mình bị người khác nhìn thấu, kinh ngạc trợn to mắt.

Dư Tư Nhạc cũng mơ hồ cảm thấy. . . . . . Tiêu Hề Nhi tới tận cửa quấn chặt không thả là có mục đích khác.

Sau khi thấy cô ta thừa nhận, trong lòng lại sinh ra một cảm giác nhẹ nhõm.

Du Lăng Thần nhặt quần áo lên ném cho Tiêu Hề Nhi, "Mặc vào đi, không cần biết cô ôm mục đích gì, tôi cũng nói rõ cho cô biết, tôi không thể giúp cô."

Tiêu Hề Nhi cắn chặt môi.

"Dù sao bảy năm trước em cũng giúp anh một lần, Du Lăng Thần, anh muốn qua sông rút ván sao?" Tiêu Hề Nhi nói.

"Năm đó tôi cũng đâu cầu xin nhà họ Tiêu của cô giúp đỡ." Du Lăng Thần lạnh lùng híp mắt.

So với những biện pháp khác, cùng Tiêu Hề Nhi đính hôn là biện pháp nhanh chóng nhất.

"Ha ha. . . . . ." Tiêu Hề Nhi cười một tiếng, trong lòng hiểu rõ, "Quả nhiên là tác phong của anh, bất luận làm cái gì cũng đều chọn biện pháp ít tổn thất nhất để đạt được mục đích."

Dư Tư Nhạc kéo ghế ra ngồi xuống, lẳng lặng diễn vai “người lắng nghe”.

Tiêu Hề Nhi nói tiếp: "Bây giờ, có phải anh định nói với em, anh sẽ công bố hủy bỏ hôn ước với truyền thông hay không?"

Du Lăng Thần không gật đầu, cũng không lắc đầu, "Thật ra lần hợp tác bảy năm trước, nhà họ Tiêu các người cũng thu về không ít lợi ích. Cô dám nói nhà họ Tiêu không phải nhằm vào cơ hội kiếm tiền mà tới xin hợp tác không?"

Cho dù không có nhà họ Tiêu đưa tay ra trợ giúp, Du Lăng Thần vẫn có thể tìm ra biện pháp khác giúp Du thị vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng quá trình sẽ quanh co trắc trở hơn, còn mang theo cả nguy hiểm nữa.

Ngay lúc đó, tập đoàn Du thị bị rất nhiều gia tộc nhìn vào chằm chằm, mà có thể nói, cùng Tiêu Hề Nhi đính hôn là cái cớ để hai nhà lấy lý do hợp tác, cũng không đến nỗi để nhà họ Triệu bị mọi người chỉ trích.

"Em không đồng ý hủy hôn với anh, Du Lăng Thần, anh nghĩ cũng đừng nghĩ." Tiêu Hề Nhi cắn răng kiên quyết nói.

"Sự yêu thích của cô đối với tôi cũng đâu sâu đậm như cô tưởng. Không phải sao?" Du Lăng Thần dừng một chút, rồi tiếp tục nói: "Bạn trai nước ngoài của cô gọi điện về cho cô không phải chỉ một lần đâu."

Giọng nói của Du Lăng Thần thật bình tĩnh.

Dư Tư Nhạc kinh ngạc há hốc mồm, trời ơi, cô ta còn có bạn trai ở nước ngoài? Đã vậy còn chạy tới nhà cô biểu diễn tiết mục tình cảm thâm sâu, rốt cuộc trong lòng người phụ nữ này đang nghĩ cái gì vậy?

Nếu là lúc trước Dư Tư Nhạc còn có thể dễ dàng tha thứ cho hành động của Tiêu Hề Nhi , nhưng vào giờ phút này, cô lại cảm thấy có chút chán ghét.

Tiêu Hề Nhi kinh ngạc ngẩng đầu lên, "Làm sao anh biết?"

"Những chuyện tôi biết không chỉ có từng đó thôi đâu." Du Lăng Thần lấy từ cặp công văn ra một tấm hình, đưa cho Tiêu Hề Nhi, "Bức ảnh của bé trai này cô nên xem qua đi."

Dư Tư Nhạc nghển cổ, cố gắng nhìn về phía tấm hình kia.

Trong hình là một bé trai khoảng chừng mười hai mười ba tuổi, gương mặt đáng yêu. Bộ dạng có vài nét tương tự với Tiêu Hề Nhi.

"Hai ngày trước tôi mới biết, Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu thị có nuôi một đứa con riêng bên ngoài, chắc cũng phải hơn mười tuổi rồi?" Du Lăng Thần bình thản nói những lời này, mỗi một chữ đều đâm trúng trái tim của Tiêu Hề Nhi.

Tiêu Hề Nhi là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, từ việc bảy năm trước cô ta không một chút do dự chạy đến tìm Du Lăng Thần yêu cầu đính hôn là có thể nhìn ra được.

Từ nhỏ, thành tích học tập của cô ta đã rất xuất sắc, sau đó lại ra nước ngoài học quản lý kinh tế. Tất cả những chuyện đó cũng chỉ để sau này có thể tiếp nhận được tập đoàn Tiêu thị.

Mà sau khi Tiêu Hề Nhi học xong quay trở lại, phát hiện sau lưng ba mình lại nuôi một đứa con riêng! Điều này không thể nghi ngờ là có tính uy hiếp nghiêm trọng đến địa vị của cô ta. Cho nên Tiêu Hề Nhi nhớ ngay đến người là vị hôn phu trên danh nghĩa của mình, chỉ cần cô ta có thể lôi kéo Du Lăng Thần về bên cô ta thì còn sợ tập đoàn Tiêu thị thoát khỏi bàn tay của cô ta sao?

Tiêu Hề Nhi tính toán rất tốt, chỉ tiếc là không thể qua được ánh mắt của Du Lăng Thần.

Sau khi Dư Tư Nhạc nghĩ hết nguyên do kết quả xong, cũng cảm thấy tâm tư của Tiêu Hề Nhi thật thâm sâu. Khó trách lúc trước gặp bất cứ chuyện gì, cô ta cũng quyết tâm nhịn xuống.

"Nếu tôi mà là cô, lúc này sẽ không đính hôn, mà là hủy hôn." Du Lăng Thần móc ra một điếu thuốc.

Vừa định bật lửa, đã bị Dư Tư Nhạc một tay cướp đi.

Gần đây Dư Tư Nhạc hay nhìn thấy anh hai hút thuốc, cô đã sớm muốn ngăn cản rồi, "Anh hai, hút thuốc có hại cho sức khỏe."

Du Lăng Thần không nói gì, chỉ nhìn cô một cái, rồi cất lại bật lửa vào trong túi.

Tiêu Hề Nhi nghe không hiểu, hiện tại cô ta phải đơn độc chiến đấu, Du Lăng Thần là viện binh duy nhất cô ta có thể nghĩ tới. Nếu cô ta buông tha việc lôi kéo Du Lăng Thần, thì sao cô ta có thể đoạt lại vị trí thuộc về mình. Chẳng lẽ để cái thứ con hoang đó được lợi?

Khóe miệng Du Lăng Thần khẽ nhếch lên cười lạnh lùng, vừa giống như giễu cợt lại vừa tựa như thở dài: "Nếu nhà họ Tiêu chỉ có một người con gái là cô, việc cùng nhà khác kết thân là chuyện không phải nghi ngờ, trong một thời gian ngắn cũng có thể thúc đẩy tập đoàn phát triển. Dù sao sau khi các tiền bối qua đời, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Tiêu và nhà họ Du cũng chuyển hết sang cho đời sau. Nhưng nếu nhà họ Tiêu có một đứa con trai thì mọi chuyện sẽ không như vậy nữa, bọn họ sẽ muốn để nhà họ Tiêu phát triển lớn mạnh hơn."

"Tiêu Hề Nhi, tôi nói thẳng cho cô biết, nếu cô thật sự muốn bước vào nhà họ Du, tôi tuyệt đối sẽ không cản cô, bởi vì trong kế hoạch của tôi, tôi sẽ từng bước từng bước thâu tóm Tiêu thị, sáp nhập nó vào Du thị. Nếu như cô cảm thấy. . . . . . cô có bản lĩnh giữ được Tiêu thị an toàn khi ở trong tay tôi thì cứ tới đây thử một lần."

Đáy mắt Du Lăng Thần chợt lóe lên ánh sáng ngoan độc.

Tiêu Hề Nhi cắn chặt môi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, sau đó tự giễu lắc đầu một cái. Cô ta sẽ không tự lượng sức mình đến mức đi đấu với Du Lăng Thần.

"Vậy em nên làm thế nào? Chẳng lẽ cứ trơ mắt ra nhìn những thứ thuộc về em bị kẻ khác đoạt đi sao? Em không làm được." Câu nói sau cùng, hai mắt Tiêu Hề Nhi đã đỏ lên.

Dư Tư Nhạc nhìn chòng chọc vào cô ta.

"Không, cô còn một sự lựa chọn khác." Du Lăng Thần nhìn cô ta lắc đầu.

Dường như thấy được ánh sáng hy vọng cuối cùng, Tiêu Hề Nhi mở to hai mắt, có chút hoài nghi nhìn về phía Du Lăng Thần.

"Cô đừng quên. . . . . . Cô mới là thiên kim tiểu thư danh chính ngôn thuận của nhà họ Tiêu, một đứa con riêng không là gì hết. Nếu cô muốn cùng tranh với thằng nhóc kia, cô phải có được thành tích ưu việt trước mặt các trưởng bối. Hơn nữa. . . . . ."

Ánh mắt Du Lăng Thần trở nên nghiêm túc.

Tiêu Hề Nhi thúc giục: "Anh nói tiếp đi."

"Hơn nữa, cô phải bảo đảm sinh ra thế hệ sau cho nhà họ Tiêu, mà đứa bé đó nhất định phải mang họ ‘Tiêu’. Nếu không cô muốn có được địa vị trong tập đoàn Tiêu Thị, cơ hội là rất mong manh. Không có người nào nguyện ý chắp tay tặng sản nghiệp cực khổ phấn đấu cả đời cho người ngoài."

Đặc biệt là mấy lão già đứng ở vị trí cao kia, có thể nói Tiêu thị là sinh mạng của bọn họ. Bọn họ ở trong thương giới lăn lộn nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng đoán ra được bước tiếp theo Du Lăng Thần sẽ làm thế nào. Nếu Tiêu Hề Nhi muốn tranh giành địa vị ở tập đoàn Tiêu thị, thì phải làm theo cách có được sự công nhận của bọn họ, phải có một vị hôn phu chấp nhận dùng hôn nhân để bước vào.

Mà điều kiện đó, Tiêu Hề Nhi tuyệt đối có khả năng đạt được, chắc chắn sẽ thắng đứa con riêng không được công nhận kia.

Theo như lời của Du Lăng Thần, nhìn thì đơn giản, nhưng lại dần hướng Tiêu Hề Nhi tới một cách suy nghĩ khác.

Dư Tư Nhạc lật qua lật lại suy tư mấy lần, cuối cùng cũng nghĩ ra, anh hai đang biến tướng nói cho Tiêu Hề Nhi biết, cô ta chỉ có một con đường duy nhất là hủy bỏ hôn ước.

Dư Tư Nhạc nhìn về phía anh hai, bỗng đụng phải đôi mắt đen thâm sâu khó dò kia, rồi bị hãm thật sâu trong đó.

Du Lăng Thần có một đôi mắt đen nhánh như đá Obsidian, vừa toát ra sức quyến rũ thành thục trầm ổn, lại sắc bén như mắt chim ưng.

". . . . . . Quả nhiên không hổ là Du thiếu, anh nói nhiều như vậy chẳng phải là muốn em hủy bỏ hôn ước hay sao?" Tiêu Hề Nhi đứng lên, vừa mặc áo vừa nói: "Em đồng ý, cám ơn anh hôm nay đã chỉ bảo em."

Biểu hiện của Du Lăng Thần không có vui mừng cũng chẳng có mất mát.

Sau khi Tiêu Hề Nhi mặc quần áo chỉnh tề, khi gần bước ra khỏi cửa thì đột nhiên quay đầu lại, "Du Lăng Thần, anh có người trong lòng rồi phải không? Nếu không thì bằng với thủ đoạn buôn bán quyết đoán tàn nhẫn của anh, nhất định sẽ đồng ý kết hôn với em."

Giọng điệu của cô ta rất chắc chắn.

Dư Tư Nhạc lén lút nhìn gương mặt của anh hai.

Cô cho rằng anh hai sẽ không để ý tới Tiêu Hề Nhi, ai ngờ Du Lăng Thần lại gật đầu.

Đây là thừa nhận sao?

Dư Tư Nhạc kinh ngạc không khép được miệng, trong lòng dần dần dâng lên một chút ghen tuông. Cô vắt hết óc suy nghĩ, người phụ nữ anh hai yêu là ai.

"Cô cũng có khả năng buôn bán đấy, không chừng về sau chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác." Du Lăng Thần nói.

Tiêu Hề Nhi nhếch miệng cười một tiếng, "Hi vọng là như thế, thật ra em cũng không muốn dùng hôn nhân để làm bàn đạp cho sự nghiệp. Hơn nữa em nghĩ rằng. . . . . . cùng một người đàn ông đào hoa kết hôn, sau khi cưới nhất định sẽ rất cực khổ. Em không muốn cả đời mình phải sống trong bình dấm chua."

Du Lăng Thần hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ hàm ý trong lời nói của cô ta.

Dư Tư Nhạc chột dạ chảy mồ hôi lạnh, hận không thể cầm chổi đuổi Tiêu Hề Nhi đi thật nhanh, chỉ lo cô ta nói ra chuyện kia.

Chuyện mà Dư Tư Nhạc lo lắng, cuối cùng vẫn cứ xảy ra.

Tiêu Hề Nhi nhẹ nhàng nhấc ngón tay lên, chỉ vào cái chăn bông, nói: "Lần sau anh mang phụ nữ về nhà thì cũng nên dọn dẹp một chút. Ít nhất thì cũng cất gọn quần áo đi, không nên để trẻ con nhìn thấy. Em nhớ hình như em gái của anh còn chưa trưởng thành, có đúng không?"

Nói xong, Tiêu Hề Nhi cất bước đi thẳng.

Dư Tư Nhạc hận không thể đập ngay đầu vào tường! Trời ơi là trời!

Khi Dư Tư Nhạc lấy lại được tinh thần, phản ứng đầu tiên của cô là phải chạy nhanh, cách thật xa hiện trường gây án.

Nhưng đáng tiếc tốc độ của Dư Tư Nhạc sao có thể vượt nổi Du Lăng Thần.

Du Lăng Thần còn nhanh hơn cô một giây, đóng luôn cửa chính phòng ngủ, còn tiện tay khóa lại.

Hành động này dọa Dư Tư Nhạc tay chân cứng ngắc, không dám chạy trốn nữa.

Du Lăng Thần đi về phía giường lớn, lật chăn bông lên. . . . . .

Bên trong lộ ra mấy cái áo lót, quần lót, còn có cả hai đĩa CD phim người lớn.

Sau khi Dư Tư Nhạc chế tạo ra hiện trường giả, Tiêu Hề Nhi vẫn luôn đi theo cô, làm cô không tìm được cơ hội tiêu huỷ những thứ này, bây giờ lại bị anh hai nhìn thấy.

Dư Tư Nhạc chột dạ lùi lại hai bước.

Du Lăng Thần bước từng bước tới gần, khí thế áp bức, "Tiểu Nhạc, em có muốn giải thích cái gì hay không?"

Có! Đương nhiên là có!

Trong lòng Dư Tư Nhạc nóng như lửa đốt: "Anh hai, em chỉ đang giúp anh thôi mà. Em nghĩ nếu phá hỏng hình tượng của anh thì nói không chừng Tiêu Hề Nhi sẽ không thích anh nữa."

Chẳng phải biện pháp hữu hiệu nhất để đối phó với những kẻ “theo đuổi điên cuồng” là bôi đen hình ảnh thần tượng trong lòng của kẻ đó hay sao?

Dư Tư Nhạc tham khảo rất nhiều tạp chí mới đưa ra được kết luận này đấy!

"Như vậy, có thành công không?" Du Lăng Thần lạnh lùng hỏi.

Dư Tư Nhạc ra sức nịnh nọt, tranh công nói: "Cũng coi như thành công được một phần nhỏ.”

Cô đâu dám khẳng định chắc chắn.

Nếu như không phải là do câu nói cuối cùng kia của anh hai thì Tiêu Hề Nhi tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

"Muốn thành công thì có rất nhiều cách, câu này anh đã nói với em rồi."

Đúng, lúc cô ôn bài anh đã nói câu tương tự thế này.

"Đối phó với những người khác nhau thì cần phải có những biện pháp khác nhau. Biện pháp hữu hiệu nhất là nói trúng tim đen. Phải tìm hiểu kỹ đối phương đang có mục đích gì, rồi cho người đó một kích thật mạnh." Du Lăng Thần khẽ híp mắt lại.

Dư Tư Nhạc nhanh chóng suy ngẫm, trong đầu lại nhảy ra một câu ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’, có lẽ là cùng một ý với câu nói này đi.

"Tiểu Nhạc, nói cho anh biết, em lừa gạt Tiêu Hề Nhi như thế nào?" Du Lăng Thần hiểu rất rõ khả năng diễn xuất của em gái mình. Nếu cô đã không muốn để lộ ra sơ hở, thì những người khác hoàn toàn không có khả năng biết cô đang gạt người.

Dư Tư Nhạc toàn thân cứng ngắc không động đậy, "Anh hai, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi."

Dư Tư Nhạc tuyệt đối không muốn nói ra, sợ sau khi Du Lăng Thần nghe xong lại nhịn không được một tát đập chết cô.

Nhưng Du Lăng Thần lại không chịu cứ bỏ qua như vậy, anh ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, "Nói nghe xem nào."

Da đầu Dư Tư Nhạc tê rần, nhìn vào ánh mắt của Du Lăng Thần mấy lần, cuối cùng phải chịu thua, kể đầu đuôi ngọn ngành chuyện đã lừa gạt Tiêu Hề Nhi cho anh nghe.

Du Lăng Thần càng nghe, sắc mặt càng đen.

Dư Tư Nhạc nghiêm túc chăm chú quan sát biến hóa trên gương mặt anh, trong lòng treo lơ lửng một hòn đá lớn, lo lắng căng thẳng, chảy mồ hôi lạnh.

". . . . . . Anh hai, em nói xong rồi." Thấy Du Lăng Thần mãi mà không có phản ứng, Dư Tư Nhạc sợ hãi gọi anh một tiếng.

Du Lăng Thần từ từ ngước mắt lên, nhìn cô chằm chằm.

Cặp mắt liếc lên trên, khóe mắt mang theo ánh sáng lạnh lẽo mãnh liệt.

"Thì ra hình tượng của anh trong lòng Tiểu Nhạc là như vậy?" Du Lăng Thần dường như rất thất vọng.

Dư Tư Nhạc sợ tới nỗi suýt chút nữa quỳ xuống đất cúi đầu nhận sai.

Dư Tư Nhạc mặt không đỏ, khí không suyễn nói: "Anh hai, trong cảm nhận của em, anh là người đàn ông hoàn mỹ nhất."

Du Lăng Thần chau mày, hoài nghi độ chân thật của những lời nói này.

Dư Tư Nhạc gật đầu thật mạnh.

"Anh hai, thật sự chỉ vì muốn giúp anh mà thôi." Dư Tư Nhạc liên tục bảo đảm.

Du Lăng Thần yên lặng thở dài một hơi, bày ra bộ dạng ‘thật hết cách với em’, nói: "Lần sau không làm theo cách này nữa, có muốn giúp anh cũng phải sử dụng đúng phương pháp."

Dư Tư Nhạc nghĩ thầm, còn dám có lần sau nữa sao?

Lần sau mà còn thế, có khi bị anh hai lột sống cũng không biết chừng?

Ánh trăng thanh khiết, vừa trong trẻo vừa tĩnh mịch. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bị che giấu trong màn đêm, tĩnh lặng vô cùng.

Du Lăng Thần thấy thời gian đã không còn sớm, kêu Dư Tư Nhạc về phòng nghỉ ngơi.

Thời gian được nghỉ học còn khoảng nửa tháng.

Điều này cũng có nghĩa là không còn bao lâu Dư Tư Nhạc sẽ đón cuộc sống của học kỳ mới.

Dư Tư Nhạc ảo não chạy về phòng ngủ, ủ rũ cúi thấp đầu. Trong lòng cảm thấy mình không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa. Tại sao mỗi lần cô giở trò gì đó ở trước mặt anh hai thì đều bị thất bại?

Tuy rằng vừa rồi anh hai không lên tiếng trách cứ nhưng cô tin chắc rằng nhất định anh hai đang âm thầm cười trộm cô.

. . . . . .

Sự thật đúng như Dư Tư Nhạc đã nghĩ.

Chỉ có điều Du Lăng Thần có cười trộm, thì cũng không phải giễu cợt hành động của cô, mà là vui vì tâm ý cô dành cho anh.

Du Lăng Thần nhìn những thứ linh tinh ngổn ngang trên giường, khóe miệng khẽ cong lên cười yếu ớt.

Những thứ này chứng tỏ, ở một phương diện nào đó, không phải Tiểu Nhạc không có cảm giác với anh, chỉ là tạm thời cô vẫn chưa phát hiện ra, hay có thể nói, ở phương diện tình cảm Tiểu Nhạc phản ứng tương đối chậm chạp.

Xem ra sau này anh vẫn cần bỏ ra nhiều công sức hơn.

Nếu tình thế bắt buộc, anh sẽ mua luôn một quyển “sổ tay hướng dẫn tình yêu” để về tham khảo.

. . . . . .

Sáng sớm, Du Lăng Thần lái xe đi làm. Khi đi trên làn đường ngang qua biệt thự, anh lơ đãng nhìn về phía sân cỏ trống xa xa.

Khẽ sửng sốt một chút, hình như anh nhớ tới cái gì đó.

Trong sân của biệt thự có rất nhiều chỗ trống.

Lúc trước Tiểu Nhạc còn nói muốn trồng một ít hoa. Nếu trồng hoa ở đó cũng không tệ lắm.

Du Lăng Thần quyết định, sau khi tan làm hôm nay sẽ đi dạo chợ hoa một vòng, mua mấy loại hoa thật xinh đẹp mới được.

Dư Tư Nhạc ở nhà xem TV cả ngày, không có Tiêu Hề Nhi làm phiền nữa, cô lại quay về với cuộc sống yên ổn.

Nhưng trong lòng cô lại mọc thêm một “cây gai”.

Cả đầu chỉ nghĩ đến một chuyện, có phải anh hai giấu cô đi yêu ai rồi hay không?

Thỉnh thoảng cô lại ảo não, có lúc lại sững sờ, có khi lại buồn bực, cảm xúc thay đổi liên tục.

Sau khi Du Lăng Thần quay về, nhìn thấy cảnh tượng Dư Tư Nhạc ngồi ôm gối, hai chân bắt chéo nhau, rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào màn hình TV nhưng không biết đang ngẩn người cái gì, ánh mắt vô hồn.

"Tiểu Nhạc." Du Lăng Thần lên tiếng gọi kéo suy nghĩ của cô trở về.

Dư Tư Nhạc giật mình một cái, lập tức hoàn hồn. Thấy Du Lăng Thần đang đứng ở ngoài cửa, buồn bực nói: "Anh hai, anh về khi nào thế?"

Sao cô lại không biết?

"Em đang nghĩ gì vậy? Nếu lúc này người bước vào là lưu manh thì em đã sớm bị bắt đi rồi đấy." Du Lăng Thần vẫn đứng im ngoài cửa không nhúc nhích, dường như không có ý định vào nhà.

Gương mặt Dư Tư Nhạc hiện lên một màu đỏ ửng ngượng ngùng, cũng không trả lời câu hỏi của Du Lăng Thần.

Nếu anh hai biết được trong đầu cô đang lập danh sách một loạt những người phụ nữ có thể hẹn hò qua lại với anh hai thì không biết cô có bị mắng hay không đây?

"Theo anh ra đây đi, anh có mua ít đồ cho em." Du Lăng Thần xoay người bước ra ngoài.

Dư Tư Nhạc nhảy ra khỏi ghế salon, xỏ dép rồi chạy đuổi theo bước chân của Du Lăng Thần.

Du Lăng Thần dừng lại trước cốp xe.

Dư Tư Nhạc nghi hoặc nhìn anh, hiện giờ cô không thiếu gì cả, anh hai lại mua thứ gì cho cô vậy?

Du Lăng Thần mở cốp xe ra.

Bên trong có rất nhiều cây hoa, trên lá còn dính cả bùn đất.

Dư Tư Nhạc kinh ngạc nhìn chỗ hoa trước mắt, hơi sững sờ, ở đây phải có ít nhất hơn mười loại hoa. Rất nhiều bông hoa nho nhỏ mà Dư Tư Nhạc còn không biết tên. Cô còn phát hiện ra bên trong có lẫn một gốc hoa hồng.

Cây hoa hồng này không nở hoa, Dư Tư Nhạc nhận ra nó là Diệp Tử, là một loại cây rất giống hoa hồng.

Anh hai. . . . . ." Dư Tư Nhạc đứng ở bên cạnh, cảm xúc bộc phát mà hô lên một tiếng.

"Không phải em muốn trồng nhiều hoa một chút sao? Vừa vặn chiều nay anh rảnh rỗi nên đi chợ hoa dạo một vòng. Em có thích những cây hoa này không? Nếu không thích chúng ta đi đổi loại khác." Du Lăng Thần bình thản nói.

Nhưng nội tâm Dư Tư Nhạc lại nổi lên một đợt sóng lớn.

Cái gì mà vừa vặn buổi chiều rảnh rỗi? Nhất định là anh hai tranh thủ thời gian chạy ra đó mua.

Làm sao Dư Tư Nhạc có thể tin tưởng cái cớ của anh hai được? Cô chỉ tùy tiện nói muốn trồng ít hoa mà thôi, không ngờ người đàn ông này chẳng những nhớ rõ, lại còn giúp cô mua về.

Dư Tư Nhạc càng ngày càng hãm sâu vào trong tình thương của anh hai dành cho mình, nhưng đồng thời, cô cũng ý thức được, cô chỉ là em gái, không thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với anh hai. Sớm hay muộn thì anh trai cũng sẽ lập gia đình, cưới một phụ nữ khác.

"Lại ngẩn người gì thế? Mau giúp anh lấy hoa ra đi, rồi tới trồng ở chỗ sân cỏ nhé." Du Lăng Thần đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô.

Dư Tư Nhạc lập tức hoàn hồn gật đầu, nhanh nhẹn giúp Du Lăng Thần một tay, chuyển gốc hoa ra sân cỏ trống.

Tới phòng kho dụng cụ lấy ra một cái xẻng, Dư Tư Nhạc nhìn anh hai đào đất, sau đó cô đặt một gốc hoa vào.

Hai người phối hợp hết sức ăn ý.

Khoảng chừng nửa giờ sau, tất cả gốc hoa đều được trồng xuống sân.

"Việc lớn đã xong." Dư Tư Nhạc vỗ vỗ hai bàn tay đầy bùn đất.

Cả tay Du Lăng Thần cũng không còn chỗ nào sạch sẽ, trồng hết hoa xong liền đi tới vòi nước để rửa tay.

"Chờ đến mùa xuân, nơi này sẽ nở đầy hoa tươi."

Dư Tư Nhạc gật đầu tán thành, "Tới lúc đó, ngày nào chúng ta cũng có thể nhìn thấy những đóa hoa nở rộ rồi."

Vừa tưởng tượng ra cảnh tượng hoa nở đầy sân, nụ cười trên khóe miệng của Dư Tư Nhạc càng ngày càng sâu.

Nhưng dần dần, nụ cười của cô không duy trì được thêm nữa. Cô ngước mắt nhìn Du Lăng Thần, chuyện anh hai có bạn gái bất ngờ đánh úp vào đầu óc cô, không để cô kịp chuẩn bị tinh thần. Có lẽ người cùng anh hai ngắm hoa năm sau chưa chắc đã phải là cô.

Chưa tới mười ngày nữa đã đến lúc phải về trường.

Dư Tư Nhạc suy tính, có nên chuyển qua ở trường luôn không, tách ra khỏi anh hai. Đau dài không bằng đau ngắn, để kéo dài càng lâu, Dư Tư Nhạc lại càng không muốn rời khỏi anh.

Tối hôm đó, Dư Tư Nhạc nói dự định của mình cho anh hai biết.

Du Lăng Thần trầm mặt, con ngươi lóe lên ánh sáng phức tạp. Tiểu Nhạc muốn chuyển ra ngoài ở? Tại sao? Du Lăng Thần nhìn ánh mắt của cô, thử thăm dò.

"Cho anh một lý do." Giọng nói của Du Lăng Thần khá bình tĩnh, ánh mắt tĩnh mịch.

Dư Tư Nhạc cắn môi một hồi, "Anh hai, học kỳ sau của lớp 11 rất vất vả, ở trường luôn sẽ thuận tiện hơn."

Cái cớ này chả có sức thuyết phục gì hết. . . . . .

Trong lòng Dư Tư Nhạc cũng biết rõ điều này.

Quả nhiên, Du Lăng Thần lập tức bác bỏ, "Anh không đồng ý, em là con gái, trường học lại xa như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

"Em có phải trẻ con nữa đâu, có thể tự chăm sóc mình mà." Dư Tư Nhạc biết rất rõ khả năng của mình đến đâu. Từ nhỏ cô đã biết tự lập, sống một mình ở bên ngoài cũng không có vấn đề gì.

Ánh mắt của Du Lăng Thần lại càng thêm thâm trầm.

"Chuyện này về sau đừng nhắc đến nữa, anh sẽ không đồng ý." Con vịt mình vỗ béo đã sắp tới tay, Du Lăng Thần làm sao có thể dễ dàng thả ra?

Anh không chịu được ngôi nhà mà không có Tiểu Nhạc.

Vừa nghĩ đến hình ảnh ngôi biệt thự trống không, không có bóng dáng của Tiểu Nhạc, Du Lăng Thần đã không tiếp nhận nổi được chuyện này.

Không khí nhạt nhẽo một hồi, Du Lăng Thần đứng lên, về phòng ngủ trên lầu hai.

Dư Tư Nhạc nhìn theo bóng lưng của anh hai, thất vọng ngã ngồi xuống ghế sa lon. Không biết có nên hỏi người phụ nữ mà anh hai yêu rốt cuộc là ai hay không? Để cho cô biết rõ mọi chuyện cũng tốt, ít nhất cũng biết chị dâu tương lai là ai.

Vì chuyện này mà mấy ngày hôm sau tinh thần của Dư Tư Nhạc rất rối rắm.

Sau đó, cô nấu canh mang đến phòng làm việc cho anh hai.

Nhân viên làm việc trong công ty ai cũng nhận ra Dư Tư Nhạc, thấy cô tới, ngay cả thông báo cũng không cần, cứ thế để cho cô đi.

Liên tục mấy tối Dư Tư Nhạc ngủ không ngon, lúc đi bộ không ngừng ngáp ngắn ngáp dài.

"Chào buổi sáng, Du tiểu thư." Một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền đến từ bên cạnh.

Bây giờ cũng đã 11 giờ rồi, còn chào buổi sáng gì nữa?

Dư Tư Nhạc nghĩ thầm trong bụng, quay lại liền bắt gặp ánh mắt của thư ký Tôn.

Trong đầu đột nhiên phát ra hai tiếng “leng keng”, cô vội vã kéo thư ký Tôn chạy vào trong một góc hẻo lánh, chỉ sợ người khác phát hiện.

Thư ký Tôn ôm rất nhiều tài liệu trong ngực, bị Dư Tư Nhạc kéo như vậy, suýt chút nữa đứng không vững. Hai cánh tay ôm chặt lấy tài liệu, khó khăn lắm mới không để tài liệu rơi xuống đất.

"Du tiểu thư, có chuyện gì không?"

"Có chuyện!" Dư Tư Nhạc nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này.

Làm hại thư ký Tôn cuống quýt nghĩ thầm, không lẽ mình đã đắc tội vị thiên kim tiểu thư này rồi? Nhưng cô vẫn luôn làm việc đúng bổn phận của mình, ngay cả Boss cũng không tìm ra lỗi nào, sao có thể chọc tới Du tiểu thư được?

"Thư ký Tôn, tôi có mấy lời muốn hỏi chị." Dư Tư Nhạc hạ thấp giọng, sau khi nhìn thấy ánh mắt đề phòng của thư ký Tôn, cô bổ sung thêm: "Chị đừng lo lắng, không phải chuyện công việc đâu."

Thư ký Tôn thở phào nhẹ nhõm.

"Thư ký Tôn, chị ngày ngày làm việc ở bên cạnh anh hai, xử lý cho anh ấy đủ loại chuyện lớn nhỏ, chị có biết gần đây anh ấy thường xuyên với người phụ nữ nào không?" Dư Tư Nhạc hỏi.

Thư ký Tôn suy nghĩ cẩn thận một hồi, không nghĩ ra được, lắc đầu một cái, "Ông chủ ngày nào cũng bận rộn đi họp, phê duyệt tài liệu, tôi không thấy anh ấy liên lạc quá nhiều với ai cả."

Không có sao? Dư Tư Nhạc không tin. . . . . .

Cô dứt khoát hỏi thẳng: "Anh hai có đi ra ngoài hẹn hò không?"

Hẹn hò? Sắc mặt thư ký Tôn lập tức thay đổi, nhớ ngay tới chuyện ông chủ kêu cô đi chuẩn bị cái vé kia. Hơn nữa, lúc này Du tiểu thư còn tới hỏi thăm như vậy, có lẽ việc Du Lăng Thần mới yêu nhất định đã truyền vào tai Du tiểu thư rồi, cho nên mới chạy tới đây nghe ngóng.

Từ trước tới giờ thư ký Tôn làm việc đều hết sức cẩn trọng, nghiêm túc; hành vi bàn luận về chuyện riêng của ông chủ là điều tối kỵ hàng đầu. Nếu bị Du Lăng Thần biết được cô lén lút nói thông tin cho Dư Tư Nhạc, không phải cô sẽ bị trách cứ hay sao?

Vậy nên thư ký Tôn suy nghĩ một lát, nhìn Dư Tư Nhạc rồi lắc đầu, nói ‘không có’.

Dư Tư Nhạc nhìn bộ dạng của thư ký Tôn, rõ ràng rất kỳ lạ.

Trả lời do dự như thế, không cần nghĩ cũng biết nhất định đáp án là ngược lại.

Như vậy, anh hai thật sự có đi hẹn hò cùng người khác?

Dư Tư Nhạc không biết hiện giờ trong lòng mình đang có cảm giác gì.

Thư ký Tôn nhân lúc Dư Tư Nhạc đang ngẩn người, lách qua bên cạnh rồi chạy mất.

Dư Tư Nhạc xách theo hộp giữ nhiệt, đi vào phòng làm việc của Du Lăng Thần. Nếu không phải điều kiện không cho phép thì Dư Tư Nhạc rất muốn lén lấy trộm điện thoại di động của anh hai, lục tìm xem gần đây anh hai nói chuyện với ai nhiều nhất.

Nếu Du Lăng Thần mà biết trong lòng cô đang nghĩ cái gì, nhất định sẽ không hề do dự mà đưa di động ra cho cô, còn thuận tay giúp cô ghi chép lại lịch sử trò chuyện.

Bởi vì kể từ mấy tháng trước, trong lịch sử trò chuyện của anh, Dư Tư Nhạc vẫn đứng ở vị trí “đầu bảng”, chưa có thay đổi.

"Anh hai, em mang canh tới cho anh này." Sau khi Dư Tư Nhạc bước vào phòng làm việc, ngay lập tức thu lại suy nghĩ của bản thân, tận lực biểu hiện ra thái độ như ngày thường, che giấu cảm xúc khi cùng nói chuyện với thư ký Tôn ban nãy.

Du Lăng Thần đang vùi đầu vào xem tài liệu, chỉ tùy ý ừ một tiếng.

Dư Tư Nhạc cũng không dám làm phiền anh, đổ canh ra chén rồi giúp anh để lên bàn.

Hai người vốn rất hiểu ý nhau, nên Dư Tư Nhạc làm xong thì tự mình chạy đến bàn trà, ngồi chơi Laptop, cũng không phát ra tiếng động nào.

Khung cảnh hài hòa lại hết sức yên tĩnh, không khí giữa hai người tựa như không ai có thể chen vào được.

"Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây vậy? Không ở nhà nghỉ ngơi sao?" Du Lăng Thần cảm thấy Tiểu Nhạc nên sớm đi ra ngoài chơi một chút, lần cuối cùng cô bước ra khỏi cửa cách đây đã bao nhiêu ngày, không còn đếm nổi nữa.

Dư Tư Nhạc có hơi nghẹn họng, cô thích ở nhà, không có việc quan trọng nào thì chạy ra ngoài làm gì.

"Em nấu canh." Cho nên mới ra khỏi cửa.

Dư Tư Nhạc chậm rãi cúi đầu.

Du Lăng Thần cũng không tiếp tục làm khó cô, bưng chén canh lên, uống một ngụm.

Tài nấu nướng của Tiểu Nhạc dần tốt hơn rồi, đặc biệt là sau khi đuổi được Tiêu Hề Nhi đi, sự ham mê với việc nấu ăn của cô đột nhiên tăng cao, ngày nào cũng ôm lấy sách nấu ăn, quanh quẩn ở trong phòng bếp, làm hết món này đến món nọ. Có mấy lần còn học theo đầu bếp, muốn làm một món xào lăn. Xào lăn cái gì? Lửa phụt hết cả lên! Lần đó Dư Tư Nhạc không khống chế được độ lửa, suýt chút nữa là đốt cháy cả phòng bếp.

Sau đó Du Lăng Thần ra lệnh cưỡng chế không cho cô xào lăn nữa.

Dư Tư Nhạc cũng bị dọa cho sợ quá rồi, nên từ đó về sau, thời thời khắc khắc đều cẩn thận nhìn độ lửa.

"Đến giờ ăn trưa rồi đấy, chúng ta ra ngoài ăn đi." Du Lăng Thần cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, nói.

"Vâng." Dư Tư Nhạc gật đầu lên tiếng.

Hai người đi đến một nhà hàng kiểu tây, nơi này nổi danh với món thịt bò bít tết cực ngon.

Dư Tư Nhạc dùng dao nĩa thái từng miếng cho vào miệng, vừa ăn vừa quan sát anh hai.

Khi anh hai làm việc, bất luận nhìn từ phương diện nào, đều là một người đàn ông ưu tú. Nhưng . . . . . . ở phương diện tình cảm, lại là một chuyện khác. Nhìn anh hai từ ngày này qua ngày khác chân không chạm đất cũng đủ biết anh hai có thể bớt được chút thời gian nào đi hẹn hò hay không.

Thật không biết anh hai có thể yêu đương với kiểu phụ nữ như thế nào.

Dư Tư Nhạc vừa cắt thịt vừa nói: "Anh hai, chúng ta chơi trò ‘Hễ hỏi thì đáp’ được không?"

Du Lăng Thần có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu.

Dư Tư Nhạc thấy có một tia hi vọng, há miệng hỏi luôn: "Trong những người mà anh quen biết, có người nào phù hợp với tiêu chuẩn chọn vợ của anh không?"

"Có." Du Lăng Thần đáp luôn không cần suy nghĩ.

Đang lúc Dư Tư Nhạc định hỏi tiếp, Du Lăng Thần ngồi đối diện đột nhiên cắt ngang, "Không phải lần lượt mỗi người hỏi một câu hay sao? Đến lượt anh."

Dư Tư Nhạc cắn môi một cái, thầm nghĩ, hỏi thì cứ hỏi đi, dù sao cô cũng không có bí mật nào cả.

"Giữa anh hai và người đàn ông của em, em sẽ chọn ai? Chỉ có thể chọn một." Vẻ mặt Du Lăng Thần rất thản nhiên, giống như vấn đề này chỉ tùy ý nói ra chứ không có ý gì khác.

Trong nháy mắt, Dư Tư Nhạc ngây ngẩn cả người, hai chọn một? Tại sao lại phải chọn? Bình thường người ta sẽ hỏi: ‘nếu người đàn ông của em và mẹ em đồng thời rơi xuống nước thì em sẽ chọn ai?’, như vậy ít nhất cũng có điều kiện là ‘rơi xuống nước’.

Nhưng qua miệng của Du Lăng Thần thì chẳng cần vòng vo mà hỏi thẳng luôn, tựa như cành cây khô trơ trụi không có lá.

Dư Tư Nhạc suy nghĩ thật lâu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn anh hai.

Cuối cùng nặn ra một câu: "Chọn anh hai."

Hiện giờ cô còn chưa có người đàn ông của mình, chỉ có thể chọn anh hai.

Đối phương dường như rất hài lòng với câu trả lời này, khóe miệng khẽ cong lên.

Lần này Dư Tư Nhạc không tiếp tục đi vòng vèo nữa, nhanh chóng đặt câu hỏi, "Anh hai, người anh hai thích là ai?"

Sắc mặt của Du Lăng Thần từ từ thay đổi, buông dao nĩa xuống, nói: "Trò chơi kết thúc tại đây."

Cái gì? Dư Tư Nhạc trợn to mắt.

Thái độ của Du Lăng Thần rất kiên quyết, ý tứ cũng rất rõ ràng, anh không muốn tiếp tục đề tài này nữa.

Dư Tư Nhạc hỏi cũng không ra đầu mối gì, chỉ có thể lộ vẻ tức giận rồi cúi đầu xuống.

"Tạm thời anh không thể công khai cô ấy được." Sau một hồi trầm mặc, Du Lăng Thần đột nhiên nói.

Những lời này truyền đến tai Dư Tư Nhạc, chẳng lẽ người phụ nữ kia là một nhân vật của công chúng? Cần phải chú ý đến ánh mắt của người khác?

Dư Tư Nhạc cảm thấy suy đoán này rất có khả năng, cần phải đặc biệt chú ý đến người trong giới Điện ảnh và Truyền hình mới được.

Lúc đi ngang qua tiệm sách báo, Dư Tư Nhạc nhìn thấy bìa của một quyển tạp chí có in ảnh của anh hai, cô dừng bước đứng nhìn nó một hồi.

Trang bìa tạp chí kia có một dòng chữ thật lớn: ‘Tin tức độc quyền: Hôn ước giữa tập đoàn Du thị và tập đoàn Tiêu thị đã bị hủy bỏ, là ai đã làm tổn thương ai?’

Câu nói sau cùng kia làm Dư Tư Nhạc nổi cả da gà.

Cái gì mà đau lòng khổ sở? Giữa Tiêu Hề Nhi và anh hai chả có chút tình cảm nào.

Cùng lắm cũng có thể coi Tiêu Hề Nhi ít nhiều thích anh hai một chút mà thôi.

Nhưng người phụ nữ kia cũng không phải kiểu người “trọng tình cảm”.

Dư Tư Nhạc bước nhanh rời khỏi tiệm sách báo, không muốn nhìn quyển tạp chí đó thêm nữa, nhìn cũng biết là người ngoài cố ý đặt chuyện nói bừa.

Ai thừa tiền đi mua mấy cái vở xiếc bịa đặt đó đây?

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của một mình Dư Tư Nhạc.

Có rất nhiều người chú ý đến tin tức này, đặc biệt là mấy tiểu thư danh viện. Trước kia cho dù biết rõ Du Lăng Thần đã đính hôn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hai người còn chưa thực sự đi đăng ký, thì bọn họ vẫn có cơ hội leo lên giường của Du Lăng Thần. Ai cũng không muốn bỏ qua người đàn ông “kim cương” này, chứ nói gì đến bây giờ người ta đã là người tự do; bọn họ lại chẳng vội vàng hướng về phía Du Lăng Thần mà ra sức tấn công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.