Chương 15
Như Kỳ lặng lẽ đứng giữ sân trường, hôm qua nó cũng đứng như thế này, nhưng địa điểm là trước bảng thông báo của trường và tâm trạng cũng hoàn toàn khác biệt.
- Này... biết gì chưa? Học kỳ này có người đạp đổ được nhỏ Kỳ rồi, cuối cùng tui cũng có thể mãn nguyện mà tốt nghiệp.
Một bạn nữ sinh nào đó cười trên nỗi đau của người khác, cũng không trách được, ai kêu đây là trường điểm, cạnh tranh đến ngươi chết ta sống làm chi, việc có người ước Hoàng Như Kỳ bị người khác đạp lên vị trí số một là hết sức bình thường, cho dù người đó có không phải là mình.
- Phải... cuối cùng cũng có thể cười tươi mà tốt nghiệp .
Một bạn nữ sinh khác tiếp tục cảm thán, gì chứ giờ phút này sư tỷ của chúng ta đang hóa đá trước bảng thông báo, không có tâm trạng để quan tâm đến quần chúng xung quanh đang nói gì, vậy nên...
Bla...bla...
Tiếp tục là những âm thanh vui sướng, hạnh phúc, nam có mà nữ cũng có.
Kết quả thi khiến nó bàng hoàng hết một ngày, ngay cả bây giờ nó còn chưa hoàn toàn tin vào sự thật, nhưng cho dù có đi gặp giáo viên chủ nhiệm thì kết quả vẫn không thay đổi. Nó - Hoàng Như Kỳ- chị đại trường Hùng Vương, từ khi biết đọc biết viết, từ khi bước chân đến trường cho tới giờ, đều giữ vị trí số một về thành tích học tập, cứ nghĩ học kỳ cuối cùng này kết quả vẫn vậy, nhưng không ngờ rằng tới giây phút cuối cùng, một quái vật đã xuất hiện và cướp mất vị trí đầu bảng của bản sư tỷ, nói coi... có ai có thể chịu đựng được cú sốc này không, không điên cũng đã may mắn lắm rồi.
Nó - Hoàng Như Kỳ xếp vị trí thứ hai, mà vị trí số một không ai khác chính là anh hai Thiên Kỳ.
Ai nói anh hai - chị đại thì luôn luôn là học sinh cá biệt.
Anh hai - chị đại của trường Hùng Vương không chỉ chơi giỏi mà học cũng giỏi.
Ai có ý kiến, mang bảng điểm đến đây so sánh.
Sư tỷ Kỳ thua anh hai hai Kỳ nửa điểm của môn văn.
Vẫn chưa thấy trâu bò nào thi môn văn được điểm tuyệt đối, vậy mà anh hai Kỳ đã làm được điều đó.
Ngày hôm qua, nó không biết mình mang tâm trạng gì để về nhà, sau nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người vượt qua bảng điểm của Hoàng Như Kỳ, mà lại là hơn nửa điểm, hơn nữa đó lại là nửa điểm nó vẫn luôn dày vò nó.
Thôi thua thì thua, không chấp nhận? Làm gì được thì làm đi. Ai kêu bản lĩnh thua người ta thì chịu thôi.
Hic...
Quay lại hiện thực.
Nói nó trâu bò thực không sai một chút nào, hôm qua nhận một cú sốc như vậy, nhưng hôm nay tâm tình của nó không hề suy sụp, vẫn còn tâm trạng để tìm cảm hứng. Hôm nay, nó phải hoàn thành tập cuối cùng của kịch bản dài tập “Nắng học đường”.
Hôm nay... là ngày cuối cùng của cuộc đời học sinh của bất kỳ học sinh lớp 12 nào.
Nó đứng dựa vào cây phượng già, trên tán cây màu đỏ tươi che khuất màu xanh của lá, nó khép nhẹ đôi mắt, có một chút buồn, một chút tiếc nuối, một chút lo sợ, nhưng nhiều hơn hết vẫn là hy vọng, hy vọng vào tương lai phía trước.
Như Kỳ giật mình.
Hy vọng?
Từ bao giờ nó có hy vọng? Thế nhưng trong phần hy vọng kia lại lờ mờ có một hình ảnh vừa lạ cũng vừa quen.
Trịnh Thiên Kỳ?
Như Kỳ hốt hoảng nhìn vào khoảng không trống trải trước mặt, từ khi nào nó không còn nghĩ đến Cao Quân. Là từ ngày hôm đó? Như Kỳ thầm giật mình, hôm đó nó đã nói thi xong sẽ tìm tên kia, nhưng đến khi đó tên đó nói bận việc, rồi sao? Như Kỳ cũng tự động quên lãng chuyện này đi. Đến hôm nay nhớ ra, thì ra đúng như lời Cao Quân nói, là nó đã thay lòng. Tình bạn ngày nào, vốn dĩ mọi thứ đã thay đổi, bởi vì bản thân mỗi người đã không còn là họ của trước kia. Như Kỳ hốt hoảng, nó lao nhanh trên con đường lát đá quen thuộc trở lại khu lớp học, nó muốn tìm Cao Quân, nó không muốn như vậy, thật sự không muốn.
- Có Cao Quân ở đây không?
Tới lớp Cao Quân, Như Kỳ tóm lấy một bạn nam nào đó hỏi thăm, bạn nam nào đó sau vài giây giật mình vì biểu cảm phong phú trên mặt của sư tỷ cũng nhanh chóng hoàn hồn mà trả lời.
- Không, hôm nay tên đó không thấy tới lớp.
Nghe được đáp án, Như Kỳ thất vọng buông cánh tay bạn học kia ra, thất thần bước ra khỏi lớp, bỗng nhiên nhớ ra cô nhóc hôm nào mang quân đòi tiêu diệt nó, Như Kỳ bước nhanh tới lớp của Cao Duyên, em gái Cao Quân, nhưng cuối cùng cũng nhận được câu trả lời tương tự, hai anh em họ hôm nay không tới lớp, tới giờ phút này, Như Kỳ mới hoàn toàn nhận ra, bản thân mình không biết bọn họ sống ở đâu, số điện thoại gọi thì không liên lạc được. Như Kỳ cảm thấy giận bản thân vô cùng, nó đây là là sao? Chờ mong lâu như vậy, cuối cùng cậu ấy cũng trở về, thế mà nó đã làm gì? Cậu ấy cũng chỉ thay đổi một chút, nhưng như vậy Cao Quân vẫn là Cao Quân, không phải chỉ cần cậu ấy bên cạnh là được sao? Nghĩ như vậy Như Kỳ hối hận không thôi, quay lưng bước về lớp học.
- Này, mầy biết Cao Quân ở đâu không?
Như Kỳ hỏi Ngọc Linh đang hì hục chơi trò đào vàng trên điện thoại, hỏi xong mới thấy mình rõ ngớ ngẩn, Ngọc Linh biết sao?
Ngọc Linh nghe Như Kỳ hỏi, có hơi giật mình nhưng nhỏ vẫn tỏ vẻ như không có gì.
- Không biết, sao vậy?
- Không có gì?
Thật ra Ngọc Linh biết tên Cao Quân giả kia ở đâu, bởi lúc trước có nghe Thiên Kỳ nói qua, nhưng vẫn trả lời không biết, nhỏ thật không muốn thấy nó đi tìm tên kia, trước khi bọn họ tìm ra được biện pháp để giải quyết vấn đề này thì nên hạn chế nó gặp gỡ với tên kia.
Ngọc Linh và Thiên Kỳ trăm tính ngàn tính nhưng vẫn không tính đến chuyện tên kia thế nhưng là cố tình tránh mặt nó, không phải vì sợ, mà đây là kế hoạch của bọn họ, chờ đánh phát cuối cùng, hủy hoại hoàn toàn Như Kỳ, sự việc này diễn ra đúng vào ngày thi tốt nghiệp.
Hôm đó, trời trong xanh gió thổi nhẹ nhàng từng cơn, là một ngày đẹp trời, nhưng lại là ngày mà cơn ác mộng mười năm trước một lần nữa kéo Hoàng Như Kỳ vào vũng lầy, khiến nó sống trong tăm tối gần hai năm trời, nhưng cũng là bước ngoặt của cuộc đời nó lẫn Thiên Kỳ.