“Mình là Hình Dục, anh ấy là Hình Khải, mình đương nhiên là người của
anh ấy.” Hình Dục lấy khăn tay ra, đưa cho Điền Húc, rồi lại nói: “Xin
lỗi, đàn ông con trai các cậu đánh nhau, mình không nên can thiệp mới
phải, nhưng cậu chỉ một cú mà đã đánh trúng ngực Hình Khải, mình không
thể khoanh tay đứng nhìn.”
“À… thì ra hai người là anh em! Anh trai
bảo vệ em gái là điều dễ hiểu, người phải xin lỗi là mình, mình là người thẳng tính, nghĩ gì nói nấy, nói với anh cậu một tiếng, chuyện này cho
qua, ha ha!”
Điền Húc quả là người thấu tình đạt lí, thái độ rất thoải mái, lại có thể dễ dàng buông tay như thế.
Hình Dục khẽ mỉm cười, giơ ngón tay cái về phía anh: “Điền Húc, mình nhớ cậu rồi. Dám cầm lên cũng dám đặt xuống mới là đàn ông.”
Điền Húc khó xử vò vò đầu, rồi lại mặt nhăn mày nhó vì vết thương đau đớn.
Trong lớp.
Cô giáo đi đi lại lại trên bục giảng, Phùng Xuyến Xuyến không nghe vào tai được câu nào, cô liếc về phía sau, Hình Khải ngồi ở bàn cuối cùng, đang nằm bò ra bàn ngủ. Tay Xuyến Xuyến nắm chặt một tờ giấy đã viết, tờ
giấy bị cô vo tròn lại trong lòng bàn tay.
Cuối cùng, cô nhờ các bạn chuyển tờ giấy xuống cho Hình Khải.
Hình Khải vốn cả đêm không ngủ, cộng với việc vừa rồi mất quá nhiều sức nên
ngủ rất say. Cậu bạn ngồi phía trên phải lay tới 5 phút anh mới dậy.
Anh mơ mơ màng màng mở tờ giấy ra đọc: “Anh hãy nói thật, Hình Dục quan trọng hay em quan trọng?”
Điều mà Phùng Xuyến Xuyến không thể chấp nhận được là, Hình Khải bảo vệ Hình Dục hơn bảo vệ cô, bởi vì cũng từng có nam sinh đến bày tỏ tình cảm
trước mặt cô, đương nhiên, Hình Khải đã chỉ vào mặt đối phương cảnh cáo, cô là bạn gái của anh. Nhưng, Phùng Xuyến Xuyến chưa từng thấy Hình
Khải hành động quá khích như thế vì ai bao giờ.
Nhưng, điều khiến
Phùng Xuyến Xuyến không ngờ là, Hình Khải đọc mẩu giấy xong, đến nhìn
cũng không buồn nhìn cô, bò ra bàn ngủ tiếp.
Hình Khải vùi mặt vào
trong cánh tay, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ai quan trọng hơn, ít nhất thì Hình Dục cũng hiểu biết hơn Phùng Xuyến Xuyến, Hình Dục quyết không bao giờ đề cập đến những vấn đề thiếu i-ốt như thế này trong lúc anh
đang không mở nổi mắt.