Đặng Dương Minh đương nhiên không thể để Hình Khải biết khi ấy người anh muốn khen là Hình Dục, nhún nhún vai cười thản nhiên: “Đáng tiếc quá,
hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, người mà bạn Hình Dục thích lại không
phải là mình.”
“Hả, thế cô ta tới đây làm gì? Không phải vì cậu
thì chẳng lẽ lại là vì mình?” Hình Khải thờ ơ trả lời bạn, đột nhiên, nụ cười của anh cứng lại, vô thức đưa tay lên vò vò tóc, nhờ sự nhắc nhở
của Đặng Dương Minh, lẽ nào An Dao có ý với anh thật sao?
“Cậu đừng
hiểu nhầm, vừa rồi mình ôm An Dao không phải là giở trò lưu manh gì
đâu!” Hình Khải vội vàng giải thích, trong lòng anh lúc này tạm thời
không thể đón nhận bất cứ một người con gái nào, ngoài những lúc anh
thỉnh thoảng cảm thấy việc lấy Hình Dục làm vợ cũng không tồi.
Thế cũng không phải là đã để tâm tới Hình Dục sao? Anh đâu có thích cô thật.
Đặng Dương Minh vươn vai, điềm tĩnh nói: “Được rồi được rồi, kêu oan gì chứ, tế bào lưu manh sớm đã ăn sâu bám rễ trong đầu cậu rồi, có cô bé nào
trong đại viện này chưa từng bị cậu sờ tay nắn chân đâu?”
Người anh
em suốt hai mươi năm trời, thậm chí trên người có bao nhiêu cọng lông họ cũng đều biết rất rõ, giữa họ chẳng có bí mật gì đáng nói. Nghe Đặng
Dương Minh nhắc lại những chuyện hồi nhỏ, Hình Khải bỗng cảm thấy rất
đắc ý.
Anh ngẩng đầu nhả ra mấy vòng khói, nhớ lại những chuyện hồi bé, phì cười: “Đúng rồi, cậu còn nhớ con gái nhà chú Trần không?”
Nhắc lại chuyện này Đặng Dương Minh sầm mặt xuống: “Có thể không nhớ sao?
Cậu vì muốn con gái chú ấy chủ động lao vào lòng, bảo mình trèo lên cây
ném sâu xuống, trên cây không có sâu róm, cậu lại lấy trộm từ trong nhà
bếp ra một con rắn, mình còn chưa ném thì đã bị rắn cắn rồi. Cũng may
đấy không phải là rắn độc, nếu không, mẹ kiếp, giờ này con ma là mình
đây quyết không tha cho cậu.”
Hình Khải vỗ đùi cười lớn: “Sau đó cậu
kêu lên một tiếng thảm thiết, cô bé thấy từ trên cây tự nhiên rơi xuống
một người, thế là vẫn lao vào lòng mình, ha ha ha!”
Đặng
Dương Minh bất lực mỉm cười, khi họ ở cùng nhau đã làm không ít chuyện
xấu, cả ngày trêu chó ghẹo mèo bắt nạt các cô bé trong khu, dù sao rảnh
rỗi thì phải tìm trò mà chơi chứ.
Nhưng giờ đây đã trở thành người lớn cả rồi, có những chuyện không thể hồ đồ thêm nữa, đặc biệt là chuyện tình cảm.
Là bạn thân của Hình Khải, Đặng Dương Minh có nghĩa vụ nhắc nhở bạn: “Nếu
cậu thật sự thích Hình Dục thì đừng dính vào An Dao, mặc dù nói Hình Dục chắc chắn sẽ là người của cậu, nhưng cô ấy nhìn thấy cậu ôm ôm ấp ấp
một người con gái khác chắc chắn cũng không vui.”
Khóe miệng Hình
Khải nhếch lên, nói thẳng: “Ai bảo mình thích cô ta? Đừng nhắc đến nha
đầu thối ấy nữa, trước khi gọi An Dao đến, mình hỏi Hình Dục về chuyện
kết hôn, đại thiếu gia mình đây không chê cô ta mà phải hạ mình hỏi thế
rồi, cô ta lại còn chê kết hôn sớm quá, thế nào gọi là sớm quá? Thà nói
thẳng ra là không thích, vì vậy…”
Đặng Dương Minh tiếp lời Hình Khải: “Vì vậy cậu định giở trò vịt chết không sợ nước sôi, rõ ràng là thích
Hình Dục nhưng lại lấy cớ là tìm đối tượng cho mình rồi gọi An Dao đến
để chọc tức cô ấy, không ngờ trộm gà không thành còn mất thêm nắm thóc,
Hình Dục chẳng thèm phản ứng, cậu còn lọt vào tầm ngắm của An Dao nữa.”
“Mình thèm vào! Sao mình có thể thích một người con gái không hiểu nhân tình
thế thái như Hình Dục chứ!” Âm lượng của Hình Khải bất giác lên cao,
ngay sau đó anh lại sờ sờ cằm, bộ dạng rất hào hứng, nói: “Có điều, nếu
không phải do cậu nhắc nhở, thì mình đúng là không nghĩ tới việc cô bé
An Dao đó có tình cảm với mình.”
Nói thật thì, anh cũng không biết
tình cảm của mình dành cho Hình Dục là thích hay không thích, dù sao từ
“thích” đó chẳng ai có thể đưa ra được định nghĩa chính xác về nó.
“Này, đi ăn cơm thôi, nếu không cô bé đó lại càng hiểu lầm thêm.” Cho dù có
thích hay không thích Hình Dục, tóm lại phải giải quyết rắc rối trước
mắt cho xong đã.
“Không ăn đâu. Yêu ma quỷ quái cậu mời đến cậu tự đi mà diệt trừ.” Lần này Đặng Dương Minh quyết không giúp anh giải vây,
cho nhớ đời một lần.
Hình Khải vò đầu bứt tai, được rồi được rồi, coi như mời mỹ nữ ăn bữa cơm chứ gì!
Khi anh về tới nhà, Hình Dục đang bận rộn trong bếp, An Dao lại ngồi trong phòng khách đợi Hình Khải.
“Về rồi à? Nhà anh thật phong cách quá!”
An Dao cười hỏi, lần đầu tiên được nhìn thấy nhà của một cán bộ cao cấp,
phong cách trang trí cổ xưa, nội thất, tranh chữ… tất cả xem ra đều vô
giá, ngoài ra những thiết bị điện tử cao cấp cũng được lắp đặt đầy đủ,
khiến ngôi nhà toát ra được sự kết hợp đặc sắc giữa Trung Quốc và phương Tây.
“Chiếc ghế mà em ngồi được làm bằng gỗ Lê cuối đời Thanh.” Hình Khải thấy bối rối, anh cố tình nói lảng sang chuyện khác.
An Dao đứng bật dậy: “Cổ vật hơn một trăm tuổi rồi sao? Thôi để em ngồi ghế sô pha.”
Hình Khải cười cười, không biết nên nói gì. Anh len lén khom người nhìn vào
bếp, Hình Dục đang bận rộn mồ hôi mồ kê mướt mát, anh cảm thấy hơi
hoảng, vội gọi: “Hình Dục, đừng làm nữa, ra nói chuyện với bạn em đi!”
Không biết Hình Dục không nghe thấy hay là cố ý không trả lời, tóm lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Hình Khải định đi vào bếp thì An Dao đã vội đứng dậy trước: “Anh cứ kệ đi,
để em vào giúp Tiểu Dục.” Nói rồi cô nhanh nhẹn đi vào bếp.
Hình Khải thở dài, cô gái này thật thấu hiểu lòng người.
Trong bếp.
An Dao rửa rau, Hình Dục cắt rau, phối hợp rất ăn ý.
“Tiểu Dục, anh trai cậu tại sao lại mời mình tới nhà ăn cơm?” An Dao không kìm được tò mò muốn thăm dò ý của Hình Dục.
“Sao cậu không hỏi thẳng anh ấy?” Hình Dục không quay đầu lại.
An Dao xấu hổ mím môi: “Mình sao có thể làm thế, mặc dù cũng đã nghĩ đến, nhưng không nên thể hiện chủ động quá…”
Hình Dục không nói gì, đưa cho An Dao một chai nước uống, tiếp tục xào rau.
Đúng lúc An Dao đang khát, ngửa cổ uống một hơi, đôi mắt cô mơ màng bắt đầu
tưởng tượng, gia đình cán bộ cao cấp danh tiếng lẫy lừng, địa vị cao
quý, cuộc sống giàu sang, bạn trai anh tuấn, tất cả đều khiến cô hài
lòng như đang nằm mơ.
Cô nghĩ, nếu Hình Khải tỏ tình với cô, cô sẽ tìm mọi cách để trói buộc trái tim anh.