Chớp mắt, mấy tháng đã trôi qua.
Trong những ngày tháng cô đơn đó, sự quan tâm chăm sóc chu đáo của An Dao đã lấp đầy tâm hồn trống rỗng của
Hình Khải. Anh nghĩ, trong con người mình chắc chắn có một con người
khác bi quan, con người đó sợ sự cô độc, sợ bị bỏ rơi, sợ mất đi dũng
khí để tiếp tục sống.
Anh vẫn thường tự hỏi mình là, một người có đầy đủ tiền bạc, xe hơi, nhà đẹp, tình yêu như anh, rút cuộc còn cần thứ gì nữa?
***
Đêm Giao thừa, Hình Phục Quốc về nhà thăm con trai. Khi xung quanh nhà nào
cũng rộn ràng đốt pháo đón xuân, Hình Khải lại mang tâm trạng nặng nề,
ngồi nói chuyện với bố trong không khí vô cùng nghiêm túc.
“Bố, con
có thể làm tất cả những gì bố muốn, con sẽ nỗ lực không ngừng để đi theo con đường chính trị, bố bảo con vào Đảng con sẽ vào Đảng, bố bảo con
vào quân đội con sẽ vào quân đội, bố muốn con đi đào tạo học thêm ở đâu
cũng được. Chỉ là… bố đừng ép con phải lấy Hình Dục. Hy vọng bố sẽ tôn
trọng ý kiến của con.” Lần đầu tiên Hình Khải hút thuốc trước mặt bố,
anh đã chịu đựng đủ rồi, thỉnh thoảng lại có người nhắc nhở anh rằng
Hình Dục là vị hôn thê của anh, còn nữa… Hình Dục tránh anh như tránh
mãnh thú.
Hình Phục Quốc không trách móc con trai, mặc dù ông không hiểu Hình Dục có điểm nào không tốt.
Thời gian đầu khi Hình Phục Quốc đưa Hình Dục về nhà nuôi dưỡng, hoàn toàn
là vì muốn tìm một người bạn có thể trò chuyện với con trai mình, nhờ đó anh sẽ không chạy đi gây chuyện khắp nơi nữa. Nhưng bây giờ, con trai
ông xuất sắc ưu tú về mọi mặt, thậm chí trong một thời gian ngắn đã tinh thông mấy ngoại ngữ, từ một đứa trẻ hư hỏng lông bông trở thành tấm
gương sáng được đồng nghiệp và hàng xóm ca ngợi hết lời. Con trai đã
giỏi giang như vậy, ông cũng được thơm lây, coi như đã đạt được mục đích chính, chỉ là ông không biết phải nói thế nào với Hình Dục bây giờ?
Hình Phục Quốc khẽ thở dài, nói: “Tình yêu không thể ép buộc được, dù sao
cũng phải sống với nhau cả đời, bố có thể hiểu được những gì con đang
nghĩ. Chuyện này con đừng lo nữa, bố sẽ gặp Hình Dục nói chuyện, chỉ sợ
con bé sốc quá, mặc dù thời gian đầu Tiểu Dục không phải…”
Hình Khải nói xen vào ngắt lời bố: “Về điểm này thì bố không cần phải lo, những gì con nói cũng là điều mà cô ấy muốn.”
Hình Phục Quốc sững lại: “Tiểu Dục nói nó không muốn lấy con chứ không phải con không muốn lấy nó?”
“Cô ấy không muốn lấy con mà con cũng không muốn cưới cô ấy, bọn con đều
cho rằng làm người nhà của nhau tốt hơn là làm vợ chồng…” Hình Khải
không muốn thừa nhận, anh cố gắng nhếch môi lên nở một nụ cười, hỏi:
“Bố, tại sao ngày xưa bố lại lấy mẹ?”
Nhớ đến người vợ đã mất mười
mấy năm của mình, Hình Phục Quốc vẫn thấy xót xa, khi mẹ Hình Khải mất,
Hình Khải chưa được ba tuổi, vì con ông cũng từng nghĩ tới chuyện tái
hôn. Nhưng ông không tìm được người phụ nữ nào có thể thay thế vị trí
của người vợ đã khuất.
“Mẹ con là một người phụ nữ ít nói, dịu dàng,
giỏi giang, lương thiện, xinh đẹp. Có thể lấy được một người phụ nữ như
mẹ con làm vợ thật sự là hạnh phúc lớn nhất đời bố. Nhưng, sau khi mang
thai con, mẹ con mới biết mình bị mắc bệnh tim nặng, khi đó y học còn
chưa phát triển lắm, bác sỹ khuyên mẹ bỏ con, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng, bố cũng khuyên mẹ con đừng sinh nữa, nhưng mẹ con không
nghe, nhất định đòi sinh con, vì bố là con một, mẹ con cho rằng đã lấy
bố thì phải có nghĩa vụ duy trì nòi giống cho nhà họ Hình, bố nói thế
nào mẹ con cũng không nghe… Ôi! Bố cũng chẳng còn cách nào, đành ép mẹ
con phải phá thai. Mẹ con khóc lóc gào thét, như một người điên đẩy các y bác sỹ ra, quỳ trước mặt bố, cầu khẩn bố, xin bố để mẹ sinh con ra…”
Hình Phục Quốc đưa tay lên ôm mắt, người đàn ông dù mạnh mẽ tới đâu cũng có
điểm yếu không thể chạm tới, mỗi lần nghĩ tới cảnh tượng đó, ông đau đớn khôn nguôi.
Hình Khải hoàn toàn không biết để mình được có mặt trên cuộc đời này mẹ đã phải lấy tính mạng ra để đổi.
Anh đưa cho bố một điếu thuốc, vỗ vỗ vào lưng ông như muốn an ủi. Hình Phục Quốc bình tĩnh lại, châm thuốc, nở một nụ cười như muốn nói với con
trai rằng ông không sao, nói: “Khi bố nghe thấy bốn từ “mẹ con bình an”, bố đã khóc, tiếng khóc ông ổng đó khiến các y bác sỹ sợ tới mức họ
tưởng bố bị trúng tà… Ha ha!”
“Dù mẹ con đã sinh ra con một cách
thuận lợi, nhưng mẹ con vẫn cảm thấy có lỗi với bố, vì mẹ con biết chắc
rằng bà sẽ ra đi trước bố, vì vậy bà bắt đầu học cách chờ đợi, cho dù bố có về nhà muộn tới mấy mẹ con cũng chờ, nấu cho bố một bát mỳ vằn thắn
nóng hổi, ngồi bên cạnh nhìn bố ăn, nụ cười luôn nở trên môi… thời đấy
bố mẹ khá bảo thủ, không giống như các con bây giờ cứ mở miệng ra là nói yêu. Nhưng điều mà bố muốn nói với con là, mặc dù thời gian bố và mẹ ở
bên nhau cộng lại cũng chưa tới nửa năm, bố vẫn rất yêu mẹ của con.”
Hình Phục Quốc nhấc bàn tay run run lên, chỉ vào tim mình: “Mẹ con sống ở đây, không ai có thể thay thế được. Bố rất hy vọng con có thể được trải nghiệm cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời đó.”
Hình Khải
không biết tại sao mình lại khóc, có lẽ là không khí ấm áp dịu dàng đang bao phủ lấy hai bố con anh, rất đau buồn rất thân thiết, cứ như mẹ đang về thăm hai bố con vậy. Bà vòng tay ôm lấy chồng mình, dịu dàng thân
mật, khẽ nói với ông rằng bà rất nhớ ông…
Hình Khải cầm di ảnh của mẹ lên, vuốt vuốt, rồi cười: “Bố, tự nhiên con thấy Hình Dục khá giống mẹ…”
Hình Phục Quốc đón lấy tấm ảnh, lấy khăn mùi xoa, cẩn thận lau xung quanh,
cùng lúc đó môi ông nhếch lên cười: “Đúng thế, lần đầu tiên khi nhìn
thấy Hình Dục, bố cũng giật mình, cứ như gặp lại mẹ con thời trẻ vậy,
cũng không hay nói, đôi mắt to trong veo chớp chớp. Hình Dục vốn không
muốn bố nhận về nuôi, bố phải thuyết phục mãi nó mới chịu. Thế mà đồ
ngốc là con đây lại không biết trân trọng con bé, thật là uổng phí lòng
tốt của bố!”
“Dạ? Bố chưa bao giờ kể những chuyện liên quan tới cô ấy… Bố kể đi!”