Phó Gia Hào ngượng ngùng.
Anh ta một tay chống tường, thở hắt ra:
“Thôi, làm bạn gái của tôi đi. Đây là yêu cầu thứ hai, mặc dù đối với cô mà nói thì có thể được coi là một điều có lợi, nhưng tôi bị cô chọc tức tới mức chẳng còn gì để nói nữa, tạm thời không nghĩ ra yêu cầu nào
khác.”
Hình Dục lấy từ trong ví ra năm trăm tệ, quyết đoán gí thẳng vào tay Phó Gia Hào.
“Cô làm vậy có ý gì?”
“Giá qua đêm với một cô gái ở thành phố này khoảng từ một trăm tệ trở lên, năm trăm tệ có lẽ cũng tìm được một cô kha khá.”
Phó Gia Hào vò đầu bứt tai, đập đầu vào tường.
“Được rồi. Mời anh nói ra yêu cầu thứ ba mau đi.” Hình Dục nhìn đồng hồ, bộ dạng như đang sốt sắng.
“Cô… cô làm vậy là ép buộc người ta quá!”
Phó Gia Hào trừng mắt, nhìn về hướng anh cảnh vệ đang bồng súng, ánh mắt
anh ta lóe lên những tia nhìn giảo hoạt, anh ta chậm rãi giơ tay chỉ về
phía cổng chính của trung tâm xx: “Cô có thể đi qua cánh cổng kia, đứng
trong đó đủ mười phút coi như là xong yêu cầu thứ ba.”
Hình Dục
nghiêng đầu nhìn, hỏi lại lần nữa để xác định: “Đấy là anh nói nhé, nếu
tôi có thể vào trong, thì chúng ta coi như hòa.”
“Đại trượng phu, nói được làm được.” Phó Gia Hào ung dung thổi vào đầu ngón tay.
Hình Dục do dự một lát, rồi đi đến cửa chính. Phó Gia Hào đứng dựa vào
tường, bấm giờ, tính toán thời gian mà cô sẽ phải khóc và chạy ra.
Nhưng Phó Gia Hào thật bất ngờ, anh không biết Hình Dục đã nói gì với anh
cảnh vệ kia, lại đường hoàng bước vào trong cổng như thế.
Phó Gia Hào vừa hoang mang vừa bước lại, không đợi cho anh đến quá gần, anh cảnh vệ tay bồng súng đã chặn lại.
Còn Hình Dục thì đang ngồi trên chiếc ghế đá phía trong, vẫy vẫy tay với anh ta.
Mười phút sau, cô đi ra rất đúng giờ.
Hình Dục chỉ cười không nói gì, vẫy tay chào Phó Gia Hào lần nữa, rồi ung dung bỏ đi.
Phó Gia Hào nhìn theo bóng cô, tay sờ sờ cằm bật cười, càng không có được
lại càng muốn giành lấy, trong biển người bao la, cuối cùng cũng xuất
hiện mục tiêu mới khiến anh ta muốn khiêu chiến chinh phục cô gái mạnh
mẽ này, nhất định phải chinh phục cô ấy.
“Mình về rồi.” Hình Dục thấy trong phòng khách không có ai vừa thay giày vừa đánh tiếng.
Chỉ nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ của Hình Khải, ngay sau đó là tiếng đồ đạc rơi.
Hình Dục vội vàng chạy lên tầng, thấy cửa phòng không khóa, cô đẩy cửa bước vào, cô đã nhìn thấy một cảnh không nên nhìn.
Quần áo ngủ của Hình Khải xộc xệch, An Dao ngồi vắt ngang trên người Hình
Khải, hai tay vòng ôm cổ anh, tư thế vô cùng gần gũi, ám muội.
Hình Khải hình như nghe thấy tiếng mở cửa, định đứng dậy, nhưng bị An Dao chặn mất tầm nhìn.
“Hình Khải, chúng ta kết hôn đi, đừng tơ tưởng tới Hình Dục nữa, em xin anh
đấy Hình Khải, người thật lòng thật dạ yêu anh là em…” Giọng An Dao run
run, bộ dạng ngây thơ đáng thương, cô đã nghe thấy Hình Khải gọi tên
Hình Dục trong lúc anh ngủ mơ. Cô không thể đợi thêm được nữa, còn tiếp
tục thế này, cô có thể nhìn thấy kết cục bi thảm của chính mình.
Hình Khải rất lâu không trả lời, nhìm chằm chằm vào An Dao, cuối cùng, anh
từ từ giơ tay lên, áp vào má cô. Kết hôn… nhắc tới từ này anh đột nhiên
lại nhớ tới Hình Dục.
Không kìm được anh khẽ thở dài, tiếng động nhỏ ngoài cửa cắt đứt suy nghĩ của anh.
Cũng không biết tại sao, anh đột ngột đẩy An Dao xuống giường, mở cửa phòng
ra lao vào phòng của Hình Dục. Nhưng trong phòng trống không, xem ra anh nghĩ nhiều quá rồi…
Đặng Dương Minh đang định ra ngoài, bỗng thấy
Hình Dục xiêu xiêu vẹo vẹo từ đằng xa chạy tới, mặt đầy nước mắt, trên
người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, anh không nói không rằng cởi áo khoác
ngoài khoác lên vai cô: “Sao thế?”
Hình Dục cúi đầu không đáp, nước mắt lã chã rơi.
Đặng Dương Minh khẽ khựng lại, mở cửa kéo cô vào phòng sưởi ấm.
“Xảy ra chuyện gì à?”
Hình Dục cuộn người trên ghế sô pha, liên tục lắc đầu.
Đặng Dương Minh nghi hoặc chớp chớp mắt, vô tình nhìn thấy vết máu trên tay
cô, kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì thế này? Hình Khải đánh em à?”
Hình Dục từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm.
“Vì cô gái tên là An Dao kia phải không?”
Hình Dục khịt khịt mũi, lau nước mắt, cười nói: “Em thật vô dụng, tự mình ngã lại còn khóc, thật là vô dụng…”
Đặng Dương Minh không truy hỏi nữa, yên lặng ngồi một bên quan sát cô, cho tới khi cô rời đi, anh vẫn không biết cô bị làm sao.