Hình Dục không trả lời, xuống nhà lấy một chậu nước ấm lên, ngồi xuống
cạnh giường, khi cô chuẩn bị lau mặt cho Hình Khải, Hình Khải lập tức
giật chiếc khăn từ tay cô, ra lệnh: “Ngồi xa ra, ra góc tường đằng kia
kìa.”
“SARS là bệnh lây nhiễm qua đường hô hấp, nếu lây thì đã lây từ lâu rồi. Ngày nào em cũng tự kẹp nhiệt độ cho mình, vẫn rất bình
thường.”
“Có thể là khả năng miễn dịch của em tốt, nói không
chừng anh hắt xì hơi một cái là virus bắn vào miệng em đấy. Đi đi đi đi, đừng để anh lo!” Hình Khải đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của
sự việc, bởi vì anh bắt đầu chuyển từ cảm sang sốt nhẹ.
Hình Dục khịt khịt mũi, quỳ một chân xuống cạnh giường, giữ thẳng mặt Hình Khải, đúng vào lúc Hình Khải còn chưa kịp đề phòng, cô cúi đầu áp môi mình lên môi anh, bắt đầu đưa lưỡi vào miệng anh, rõ ràng không định cho mình bất cứ một đường lui nào.
Hình Khải sững lại mất hai giây, mặc dù anh rất
lưu luyến nụ hôn này, nhưng anh vẫn quyết định đẩy Hình Dục ra, gào lên
giận dữ: “Em điên rồi à?! Có phải sợ mình sống thọ quá đúng không?!”
“Tỉ lệ truyền nhiễm của nước bọt là 100%. Anh tự suy nghĩ mà quyết định.” Hình Dục lại cười.
Hình Khải liếm liếm bờ môi khô của mình, bất giác tim nhói đau.
Anh âm thầm cầu nguyện: xin ông trời cứu giúp, ngàn vạn lần đừng để anh nhiễm SARS, nếu không anh chết cũng không nhắm được mắt.
Hình Khải giơ tay kéo Hình Dục vào lòng, cọ cọ vào trán cô, hỏi: “Anh không
muốn nói những lời khiến em phải sởn gai ốc, nhưng lại sợ sau này không
có cơ hội để nói nữa… Tiểu Dục, anh thích em, thậm chí bắt đầu từ bao
giờ anh cũng không nhớ nữa.”
Hình Dục từ từ khép mắt lại, không nói gì, chỉ khẽ ừm một tiếng.
Hình Khải thấy cô không nói gì, bất giác phá lên cười nhạt: “Ha ha, anh biết em sẽ như thế, khi anh nhận ra anh thích em anh đã không đủ tư cách để
nói với em nữa, anh biết… em sẽ không kiên quyết từ chối nhưng chắc chắn không tha thứ cho anh, chỉ lẳng lặng báo đáp anh mà thôi.”
Hình Dục từ từ khép mắt lại, nghiêng tai lắng nghe nhịp đập của trái tim anh.
Cô không nói có nghĩa là thừa nhận, ha ha, Hình Khải không nhịn được cười tự trào phúng mình.
“Anh thề với trời rằng, nếu thật sự có thể chết cùng em, anh sẽ không hối hận. Em có hối hận không?”
“…”
“Lại không trả lời, anh sắp chết rồi, nói cho anh vui lòng đi mà…”
“Nếu chúng ta đều không may chết vì bệnh SARS, em muốn được chôn trong cùng
một nấm mồ với anh, trên bia mộ khắc: Mộ của anh trai Hình Khải, em gái
Hình Dục. Tết Thanh minh mọi người đi tảo mộ, em sẽ được nhờ phúc của
anh, nhất định sẽ được ăn kẹo và những đồ ngon.” Hình Dục cười nói.
Hình Khải chua xót, mắt bắt đầu đỏ, anh ôm cô chặt hơn, phì cười: “Em thật
nhẫn tâm, vẫn không chịu tha thứ cho anh, có điều có thể được chôn cùng
một mộ với em cũng đủ rồi.”
Hình Dục ngước mắt lên, nhìn xung quanh
rồi nói với anh: “Anh dạy em đánh mạt chược được không? Nghe các trưởng
bối trong thôn nói, đám tiểu quỷ thường thích cá cược. Nếu người nhà
không đốt đủ tiền giấy, thì sẽ phân thắng bại bằng cờ bạc để xem bị đầy
xuống tầng nào trong mười tám tầng địa ngục”
Hình Khải khịt khịt mũi, búng vào trán cô một cái: “Đầu óc mê tín nhảm nhí, chết rồi còn lo mấy chuyện đó nữa.”
Hình Dục cười không đáp, đáy mắt cô xanh thẫm, toàn thành phố sống trong
không khí khủng hoảng, gia quyến của người bệnh ngày nào cũng tỉnh dậy
trong sợ hãi.
“Hình Khải… người ngốc có phúc ngốc, anh chắc chắn không mắc phải thứ bệnh nan y đó đâu.”
Thôi được, tạm thời anh nhận mình là tên ngốc.
“Tiểu Dục, vừa rồi em hôn anh.”
“Ừ, làm sao?”
“Em nói làm sao?” Hình Khải quan sát biểu hiện trên mặt cô, mau mau xấu hổ đỏ mặt đi!
“Ồ, trong lúc lo lắng nhất thời đã có hành động không đúng đắn. Lần sau sẽ chú ý.” Hình Dục điềm tĩnh trả lời.
“…”
Hình Khải buồn bã thở hắt ra, dịch dịch người, vỗ vỗ vào cạnh gối bảo cô nằm xuống. Lần này Hình Dục không từ chối, cởi dép, nằm tựa vào đầu giường.
Khi người ta không thể chắc chắn ngày mai mình còn có thể mở mắt ra được
nữa hay không, hồi ức luôn luôn trở thành một cuốn băng video quý giá
nhất.
Hình Khải vòng hai tay ra sau gáy làm gối, cười
cười, nói: “Em còn nhớ lần em tới trường quân sự tìm anh không? Toàn bộ
đám nam sinh khi biết có một cô gái xinh đẹp tới trường thì đều sung
sướng phát điên. Lúc đó anh vẫn chưa biết là em, còn hòa vào dòng người
hò reo cổ vũ, ai ngờ em lại giống như Hoa Tiên Tử bước ra, em có biết
tâm trạng anh khi ấy thế nào không?”
Hình Dục khựng người lại, lắc đầu.
“Tự hào, kiêu ngạo! Thầm kêu lên một tiếng: Tuyệt!” Hình Khải trở nên hào
hứng, vừa ngồi dậy, lại khuỵu vai xuống: “Ai ngờ cuối cùng lại bị anh
quậy cho chẳng còn vui vẻ gì nữa, em nói xem cái tính xấu đó của anh sao không thể sửa chứ?” Hình Khải thở dài thườn thượt, nói tiếp: “Có điều,
khi ấy anh thật sự không ngờ em lại nhất định không chịu lấy anh, lại
còn đối xử với anh quá đáng như thế..”
Hình Dục sờ sờ lên trán Hình Khải, lúc nào cũng để ý tới nhiệt độ cơ thể anh.
“Đang nói chuyện với em đấy, đừng đụng chân đụng tay.” Hình Khải giật tay cô
ra, ghét nhất thái độ hờ hững như chuyện đó không liên quan tới mình của cô.
“Sau khi tốt nghiệp anh có định về bộ ngoại giao làm không?”