“Vâng.”
“Ngày mai anh đến bệnh viện của bọn em chụp phim, gần đây cảm thấy phổi hơi tức thở.”
“Khó chịu thế nào?”
“Tức thở lắm, đặc biệt là khi ngủ.”
Hình Dục bắt đầu lo lắng, vội vàng đứng bật dậy: “Vậy đừng đợi đến ngày mai, đi luôn bây giờ đi.”
“Ôi trời, không nghiêm trọng đến thế đâu, ngày mai hãy hay.”
“Anh bị thế bao lâu rồi? Sao không nói gì với em? Chẳng phải anh vừa làm
kiểm tra sức khỏe tổng thể à? Báo cáo xét nghiệm đâu mau đưa em xem.”
Hình Dục đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vừa tức thở đấy, có lẽ gần một phút.
“Kết quả kiểm tra tất cả các mục đều bình thường, chắc không có chuyện gì
lớn đâu, em đừng căng thẳng quá, anh chỉ nói thế thôi.” Hình Khải kéo cô ngồi xuống ghế, về cơ bản anh đã xác định được vị trí của mình trong
lòng Hình Dục, đồng thời cũng chứng minh được rõ ràng Hình Dục có chuyện giấu anh.
“Kiểm tra lại một lần nữa đi? Em sẽ nói với chủ nhiệm, có thể lấy kết quả ngay.”
“Ừ, anh nghe em.” Hình Khải cúi đầu và cơm. Anh cố tình sắp xếp như thế,
Hình Dục ở bên đưa anh đi khám, tiện thể cũng bảo cô kiểm tra sức khỏe
luôn, nếu cô từ chối làm xét nghiệm máu, thì chắc chắn là có bệnh gì đó
đang giấu.
Sáng sớm hôm sau, họ cùng đến bệnh viện nơi Hình Dục làm.
Hình Khải nhìn thấy đủ mọi bệnh nhân khiến anh nhíu chặt mày lại, nói thật
không có bệnh chẳng ai muốn chạy tới bệnh viện làm gì. Ồ, anh chính là
người như thế.
“Anh, đi xét nghiệm máu.” Hình Dục cầm một tờ hóa đơn trên tay, người mặc blu trắng đi về phía Hình Khải.
Hình Khải thấy vẻ nghiêm túc của cô, trước ngực còn đeo ống nghe, rất có phong thái của một nữ bác sĩ làm việc cẩn thận.
“Bình thường em làm ở đâu?”
“Phòng cấp cứu.”
“Hả? Nơi đấy máu me lắm.” Hình Khải chưa bao giờ thật sự quan tâm tới công
việc của Hình Dục, dù sao gia đình cũng không thiếu tiền tới mức phải
cần tới lương của cô.
Hình Dục chỉ cười không nói, lúc này, có người gọi giật Hình Dục từ phía sau.
Nụ cười trên môi Hình Khải vụt tắt, dù sao cũng từng là vợ chồng một thời
gian, giọng nói vẫn nhận ra được. Anh quay người lại, nhìn An Dao: “Lâu
rồi không gặp.”
“Gần đây khỏe không?” An Dao rất bình thản, mỉm cười
bước tới, cô nhìn Hình Dục cười gật đầu như muốn chào, mặc dù cô và Hình Dục cùng thực tập trong một bệnh viện, nhưng hai người khác khoa, nên
ít có cơ hội gặp mặt.
Hình Dục gật đầu mỉm cười, biết ý đứng lui ra một chút.
Hình Khải gượng gạo cười đáp lại: “Anh vẫn thế, còn em?”
An Dao khẽ thở mạnh: “Rất ổn, nhớ lại những gì em đã làm trước kia, em rất muốn xin lỗi anh, nhưng lại không đủ dũng khí.”
Hình Khải sững lại. “Xin lỗi? Là có ý gì?”
An Dao ngồi xuống chiếc ghế cạnh hành lang, tay nghịch nghịch chiếc ống
nghe đeo trên cổ, điềm nhiên cười: “Em đã quá kỳ vọng vào hôn nhân, em
cứ nghĩ chúng ta sẽ sống hạnh phúc vui vẻ với nhau cả đời giống như
những câu chuyện trong tiểu thuyết tình cảm, giờ nghĩ lại… thật ấu trĩ.” An Dao mím chặt môi, nói tiếp: “Không phải là vì anh đối với em không
tốt, anh chẳng sai gì cả, mà là em luôn vờ hồ đồ, biết rõ em không phải
là nữ chính trong câu chuyện của anh, mà vẫn cứ gượng ép bản thân…” Nhớ
lại trước kia, Hình Khải thật sự đã cư xử với cô tử tế hết mức có thể
rồi, nhưng trong sự tử tế đó thiếu yếu tố tình yêu.
Hình
Khải trầm mặc hồi lâu, từ từ ngồi xuống cạnh An Dao, cười nói: “Chuyện
đã qua rồi đừng nhắc lại nữa, nhìn thấy em bây giờ tươi tắn thế này anh
cũng yên tâm. Anh sắp đi rồi, có lẽ lần này đi phải vài năm nữa mới có
thể gặp lại em.”
“Anh vẫn quyết định ra nước ngoài làm việc?”
“Ừ, tháng sau lên đường, nhưng… chắc chắn không phải anh đi vì cô giáo Hàn Quốc như em nghĩ đâu, ha ha.” Hình Khải trêu.
“…” An Dao ngượng ngùng vuốt vuốt tóc, nói: “Đấy là lời nói trong lúc tức
giận, thực ra từ lâu em đã biết người anh yêu là Hình Dục, có điều Hình
Dục hình như không hiểu điều này.”
Hình Khải cười không đáp, Hình Dục sao có thể không hiểu, vờ ngốc theo thói quen mà thôi.
“An Dao, em giúp anh một việc được không?”
“Vâng, anh nói đi.”
Hình Khải xé một mẩu giấy trên bao thuốc lá ra, vừa viết vừa nói: “Giúp anh
để ý tới sức khỏe của Hình Dục, đây là số điện thoại của anh ở Hàn Quốc, nếu có chuyện gì, em hãy gọi cho anh ngay, cảm ơn em.”
An Dao cầm số điện thoại trong tay khẽ khựng lại: “Hình Dục cô ấy bị làm sao?”
“Chưa rõ, nhưng anh cảm thấy có lẽ tình trạng sức khỏe của cô ấy không ổn
lắm. Cô ấy rất ít khi ốm, nhưng có một lần ốm rất nặng, khi anh phát
hiện ra, cô ấy đã ngất trên nền, sắc mặt trắng bệch tay ôm chặt ngực.
Đương nhiên, anh cũng hi vọng là do mình quá đa nghi…” Hình Khải lo lắng chau mày: “Còn nữa, em đừng đi hỏi cô ấy nhé.”
Nghe nói như thế, An
Dao đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, vào hôm chúng ta chia tay,
Hình Dục từng nói với em rằng, phó thác anh cho em cô ấy mới yên tâm đi, nhưng không nói là sẽ đi đâu, lẽ nào cô ấy?…”
Hình Khải giật thót mình, trời ơi! Không phải là thật chứ?!
Hai người lập tức cùng thỏa thuận, An Dao nhận sự ủy thác của Hình Khải
“theo dõi” nhất cử nhất động của Hình Dục, chỉ cần phát hiện ra bất kỳ
manh mối nào là phải thông báo cho anh ngay. An Dao thấy Hình Khải vì
Hình Dục mà tỏ ra lo lắng sốt sắng, nếu nói hoàn toàn không có cảm giác
gì thì là nói dối, nhưng cô còn có thể thế nào nữa, trong mắt Hình Khải
hoàn toàn không còn có cô nữa, cô đành phải lui về sau sân khấu chúc
phúc cho họ.
Phải rồi, con trai của viện trưởng đang theo đuổi cô, lần này, cô sẽ suy nghĩ thật kĩ con đường tương lai cho mình.
Đúng thế, họ đều đã thay đổi rồi.