Áo khoác ngoài, quần, dây lưng, áo ngủ, từng chiếc từng chiếc một rơi xuống nền nhà, từ từ vương vào tận gối.
Anh ôm lấy cơ thể cô, hôn khắp nơi trên da thịt cô, cô khẽ run rẩy, hai tay luồn vào trong tóc anh, mỗi khi anh có ý đồ thâm nhập phá rào, cô vô
thức túm chặt lấy những sợi tóc mà giật mà kéo, theo bản năng cô cong cả người lên, dần dần, hai má đỏ hồng, nhuộm hồng cả đôi môi mỏng.
Hình Khải chăm chú quan sát thần thái không cách nào che giấu của cô, bất
giác mỉm cười. Thấy được sự căng thẳng và bất an trong tâm trạng của cô, ngược lại anh thấy rất thoải mái, ít nhất từ đó anh cũng biết được rằng cô không phải là người con gái không sợ trời mà cũng chẳng hãi đất.
Anh cúi người hôn lên môi cô, cố gắng làm dịu sự căng thẳng của cô…
Sau trận cuồng phong, Hình Khải vẫn ôm chặt cô vào lòng, vui mừng trước
thắng lợi của mình, họ cũng nên có một cái kết rồi chứ nhỉ?
Lúc này, anh đột nhiên nhớ tới quyển nhật ký, thứ tài liệu duy nhất có thể giúp anh hiểu được thế giới nội tâm của Hình Dục.
“Phải rồi, đôi giày trắng, em còn giữ không?”
“Còn, ở dưới gầm giường. Đôi giày anh vất vả khổ sở tìm lại cho em, đương nhiên em phải bảo quản thật tốt.”
Hình Khải ho một tiếng khá thiếu tự nhiên, Hình Dục thật sự không nhận ra đôi giày trắng đó không phải là đôi giày của cô ư?
Nếu đúng là thật, thì bước ngoặt của cuộc đời cô có lẽ có liên quan tới
anh. Nhưng khi đó cô chẳng có biểu hiện kích động khác thường, chỉ là
làm cho anh một bữa tối thịnh soạn mà thôi.
“Tiểu Dục, em có biết em đã thay đổi nhân sinh quan của anh không?”
Hình Dục sững lại, cười cười lắc đầu: “Là sự chăm chỉ cần cù của anh đã gây dựng nên sự nghiệp này.”
“Còn nhớ ngày trước em đã dùng điểm số để ép anh không? Anh vì muốn nhìn
thấy em cởi đồ nên mới ra sức chăm chỉ học tập. Nhưng sau đó, do thành
tích học tập khá lên, đột nhiên lại nhận được rất nhiều những lời biểu
dương, những học sinh ngoan học sinh giỏi từng xa lánh anh giờ lại muốn
tiếp cận anh, đám trẻ con trong khu đại viện này không còn sợ anh nữa,
giáo viên nhìn thấy anh cũng không nhăn trán nhíu mày nữa, bố không
những không đánh anh mà còn cười tới mức chẳng khép nổi miệng… lúc ấy
anh mới nhận ra rằng, thì ra thành tích có thể chi phối hỉ nộ ái ố của
những người xung quanh, nhưng anh vẫn là anh, vẫn đánh nhau gây chuyện,
thế mà chẳng ai nói cho anh biết rằng nhân phẩm của anh có vấn đề. Còn
anh, trong lòng anh vừa cười nhạo sự ngây thơ của họ, vừa dương dương tự đắc, sau đó hăng say học hành cho tới tận hôm nay như bị trúng tà. Em
nói xem có phải anh là người quá coi trọng hư vinh không?”
Hình Dục sờ sờ vào viền môi anh: “Bởi vì anh là một người con hiếu thuận,
không chịu được cảnh bố cả ngày vất vả lo lắng cho anh. Khi ấy anh mới
chỉ mười bảy tuổi, cái tuổi chỉ thích phản nghịch, em chỉ tạo ra một
động lực nhỏ để anh quyết định thay đổi tình trạng hiện tại của bản thân mà thôi. Nếu anh cho rằng con đường mình đang đi là đúng và anh hài
lòng về nó, thì người mà anh thật sự phải cảm ơn chính là bản thân
mình.”
“Nói thì nói vậy, nhưng trong nhật ký chẳng phải em đã viết
thế sao… em đã dùng bốn từ “tương kế tựu kế”. “ Hình Khải vờ tỏ vẻ cảnh
giác nheo mắt lại.
“Anh đọc trộm nhật ký của em thì thôi lại còn dám nói ra một cách công khai như thế à?” Hình Dục xịu mặt.
Hình Khải thấy cô tỏ ra giận dỗi, lập tức thi hành quân lễ với cô. Nha đầu này, nắm chắc anh trong tay rồi.