Hình Khải liên láo nhìn quanh, căng thẳng vô cùng.
Đặng Dương Minh
gạt tay bạn ra, rồi chán ghét đưa tay lên lau miệng, nhăn nhó: “Giờ cậu
cũng là nhân vật có sừng có sạn trong giới chính trị, sao đến một người
con gái cũng không giành được thế? Cậu còn nhớ trước khi vào trường quân sự cậu đã nói gì không? Cậu nói khi về sẽ lấy cô ấy, nhưng đã hơn mười
năm trôi qua rồi Hình Khải, liệu cậu có làm được không? Dùng khả năng
đối ngoại của cậu để thuyết phục cô ấy đi!”
“Được, mình thừa nhận với cậu mình vô dụng, mình không giành được cô ấy…” Hình Khải buồn bã nằm
bò ra bàn: “Tuổi thanh xuân của mình cũng bị cô ấy bào mòn tương đối
rồi, tính khí cũng bị mài giũa rồi, giờ mình chỉ chờ ngày về với trời
đất thôi…”
“Có cần mình nói chuyện với cô ấy không?” Đặng Dương Minh nghiêm túc hỏi.
“Cậu nói gì với cô ấy?”
“Hỏi cô ấy xem có phải thực ra cô ấy muốn lấy mình, nhưng lại ngại cậu… à,
cậu dám…” Đặng Dương Minh bị đánh ngã ngửa xuống nền, Hình Khải ngồi
trên người anh ra sức bóp cổ.
Lúc này, Hình Dục bưng nồi canh tới,
thấy hai “tiểu tử” đang vật nhau lăn lộn dưới nền, cô mím môi cười:
“Nghịch ngợm cũng không kém năm xưa là bao nhỉ, cố lên” nói xong lại đi
vào bếp.
Hình Khải lúc này mới nhận thấy hai người đàn ông mặc vest
lịch sự lại chơi một trò chơi không phù hợp với độ tuổi chút nào, con
người đúng là loài động vật “đòn sóc hai đầu”, trước mặt người khác thì
làm bộ làm tịch, về tới nhà là lập tức hiện nguyên hình.
Hình Khải nghiêng người ngã nằm ra nền, lẩm bẩm nói: “Trong trận chiến này
mình đã không ngừng hạ thấp tiêu chuẩn, yêu hay không yêu mình đã không
còn băn khoăn nữa. Chỉ cần khi còn sống, cô ấy thừa nhận đã từng thích
mình là được.”
“Hình Khải, mình vẫn biết cậu luôn là người trọng tình cảm, nhưng cậu có thể nghe mình khuyên một câu không, từ bỏ đi, nếu cô
ấy muốn sớm đã làm rồi.” Đặng Dương Minh nằm bò trên ghế sô pha, vỗ vỗ
vai Hình Khải. Bộ dạng yếu đuối này của Hình Khải chỉ mình Đặng Dương
Minh được chứng kiến, nhưng nhìn thì nhìn, trong lòng anh thật sự không
dễ chịu chút nào.
Hình Khải cười chua xót: “Chỉ có cậu
biết ngày nào mình cũng sống trong chịu đựng, trước mặt cô ấy mình không những phải tỏ ra vui vẻ mà còn phải đóng vai chính trong vở kịch tình
yêu… nhưng, mình cũng muốn nói một câu mà nghe xong nhất định cậu sẽ
buồn nôn, tình cảm mình dành cho Hình Dục không còn là thứ tình cảm mình có thể khống chế nữa, mình không thể từ bỏ cô ấy, cô ấy muốn bào mòn
mình hành hạ mình mình cũng chấp nhận, cho tới khi già nua phải ngồi xe
lăn là xong chuyện…”
Đặng Dương Minh không chế nhạo tấm tình si của
Hình Khải, nhưng vô tình anh cũng bị những lời chân thành đó làm cho cảm động, con người tùy tiện bá đạo trước kia của Hình Khải đã hoàn toàn
biến mất, đứng trước mặt anh bây giờ, là một kẻ điên vì tranh giành tình yêu mà không ngừng giày vò bản thân.
“Thật là, tình yêu, mẹ kiếp không biết nó là cái trò gì chứ?”
“Ha ha, vốn nó không phải là trò chơi rồi…” Hình Khải nhếch nhếch mép.
Đặng Dương Minh nhảy khỏi ghế sô pha, ra sức lắc lắc vai Hình Khải, lo lắng
hỏi: “Hình Khải, cậu hãy trả lời mình một cách nghiêm túc nhất, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng vì không nhận được sự hồi đáp của cô ấy nên mới không chịu buông tay đấy chứ?”
Hình Khải cười khan, lắc lắc đầu một cách
chắc chắn. Trời biết đất biết, anh chưa bao giờ mất Hình Dục, nhưng
dường như cũng chưa từng có được cô. Mười ba năm rồi anh vẫn mãi đứng ở
trên miệng vực trăn trở, bao giờ cô mới chịu đi đến kéo anh lại đây?
Đặng Dương Minh thấy nhói lòng khi anh chứng kiến những người đàn ông bên
cạnh Hình Dục lần lượt bị đánh bại và phải lựa chọn từ bỏ trước sự lạnh
lùng của cô, chỉ có Hình Khải là chưa bao giờ thay đổi, nói cách khác,
trái tim của Hình Khải đã dành cho Hình Dục từ lâu rồi, anh không dám
lấy lại nữa.