Hình Dục vòng tay ôm lấy cổ anh, dùng trán cọ cọ vào đầu anh: “Anh càng ngày càng nhát gan rồi đấy, khi còn nhỏ anh đâu có thế.”
“Đúng vậy, anh già rồi… già tới mức không còn sức lực để chịu đựng sự giày vò của lo lắng nữa, nếu em định cho anh sống thêm vài năm nữa, thì đừng
khiêu khích anh.” Hình Khải mệt mỏi thở dài, sớm biết yêu khổ thế này,
thà chết ngay vào đợt “SARS” năm đó cho xong.
Hình Dục cầm tay anh lên nắm chặt trong lòng bàn tay mình, xoa xoa, cô mong tay anh sẽ nhanh chóng ấm lên.
Hình Dục viết trong nhật ký.
9 giờ tối ngày 12 tháng 5 năm 2008
Nói thực, trước kia quyết định học y, tôi chỉ muốn mình có thể chăm sóc Hình Khải được tốt hơn.
Nhưng, sau khi tôi nhìn thấy những hình ảnh liên quan tới trận động đất kinh
khủng đó, không chỉ ảnh hưởng của nó khiến tôi đau lòng. Bây giờ tôi mới vỡ ra rằng, thì ra dòng máu trong người tôi có cả tâm nguyện của bố mẹ.
Tôi là một nhân viên y tế được huấn luyện bài bản chuyên nghiệp, trách nhiệm nặng nề.
Do vậy.
Xin lỗi anh Hình Khải, trên đường về nhà em đã quay lại bệnh viện xin tham
gia vào đội cứu hộ. Nhưng sau khi em tới đó, việc đầu tiên em làm sẽ là
liên lạc với anh, chỉ cần di động có tín hiệu em sẽ liên tục gọi điện
thoại báo bình an với anh, đừng lo lắng, em sẽ tự biết bảo vệ mình.
Nhưng lần này không biết là sẽ đi bao lâu, vì vậy em sẽ mang theo hai thứ
quan trọng nhất trong cuộc đời mình: Đôi giày trắng và cuốn sổ nhật ký.
Em sẽ đi đôi giày trắng mà anh tặng, mang theo tinh thần kiên trì không từ bỏ của anh tới vùng đất đang lắc lư rung động đó, cố gắng hết sức mình
cứu những người gặp nạn.
Hình Khải, em muốn nói với anh chỉ cần em
hít một hơi thở, là em cảm thấy sự tồn tại của anh, cho dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng em cũng không run sợ.
Em thề đây là lần cuối cùng em rời xa anh, đợi em trở về, nhé?
Tiểu Dục, anh đến đón em về
Từ sau ngày 12 tháng 5 năm 2008, dư chấn xảy ra liên tục, bầu không khí
nặng nề tang thương đè nặng khắp bầu trời Trung Quốc. Nhưng điều đáng để chúc mừng là, trong lúc sinh tử quan trọng này người dân Trung Quốc lại hết sức đoàn kết, một người gặp nạn ngàn người chi viện, đồng tâm hiệp
lực để chống lại thiên tai.
Từ khi trận động đất xảy ra cho tới nay
đã hai tháng trôi qua, ngoài khu vực bị ảnh hưởng nặng nề ra, cuộc sống ở những khu vực khác dần dần ổn định.
Nhưng trái tim Hình Khải vẫn luôn trong trạng thái thấp thỏm…
Mặc dù anh không ở trong khu vực địa chấn, mặc dù anh vẫn đang ngồi ở một
tòa nhà văn phòng sáng rực rộng rãi, nhưng, mỗi ngày anh đều bị giày vò
như đang sống trong địa ngục.
Sự sụp đổ từng giây từng phút đó, gần
như rút hết mọi suy nghĩ trong đầu anh, anh gọi vào di động của Hình Dục hết lần này tới lần khác, từng giây từng phút kiểm tra danh sách người
gặp nạn được cập nhật bằng hình ảnh, lo sợ thi thể người con gái anh yêu thương nhất đời sẽ nằm trong đống đổ nát kia. Nỗi lo lắng lan tỏa khắp
người, anh cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Đúng lúc này di động đổ chuông, Hình Khải vui mừng bắt máy, người gọi đến là bố.
“Bố, con mặc kệ bố định làm gì, con muốn đến khu vực bị địa chấn…”
“Tiểu Khải! Đừng vì tình cảm nữ nhi thường tình mà quên đi trách nhiệm của mình, giờ quốc gia đang cần con.”
“Con mặc kệ ai cần con, con chỉ biết con không thể mất cô ấy, bố hãy xin bộ
trưởng cho con đi, con phải đi tìm Hình Dục!” Hình Khải tức giận đấm
mạnh xuống bàn, anh đã rất nhiều lần xin đi tới vùng bị nạn, nhưng cấp
trên không chịu phê chuẩn.
Hình Phục Quốc thở dài, bình
tĩnh nói: “Tiểu Khải, con nghĩ bố không lo sao? Nhưng đây là lựa chọn
của Tiểu Dục, ngoài lo lắng bố còn thấy cảm kích nữa. Huống hồ đội cứu
hộ Hoàng Kim mà bố đang điều động, trong tay người nào cũng cầm một tấm
ảnh nhỏ của Tiểu Dục, chỉ cần gặp Tiểu Dục sẽ liên lạc với bố ngay, cho
dù muộn tới đâu bận tới đâu, bố cũng sẽ thông báo cho con đầu tiên, con
yên tâm mà công tác đi được không? Nghe lời bố Tiểu Khải, quốc gia đã
nuôi nấng bồi dưỡng con bao nhiêu năm, luận về công về tư, bố đều không
thể để con mạo hiểm…”
Bụp một tiếng, chiếc di động trong tay Hình Khải bay lên không trung, đập thẳng vào tường.
Hai tháng rồi, những đội cứu hộ hết đội này tới đội khác trở về, rồi lại
đội mới chuẩn bị đi, Hình Dục vẫn bặt vô âm tín, phía bệnh viện cũng mất liên lạc với cô.
Theo một nhân viên y tế đi cùng đợt với Hình Dục
vào vùng bị nạn tả lại, trên đường xe vào khu vực bị địa chấn, đã gặp
một cơn dư chấn khá lớn, cũng may lái xe xử lý nhanh nhẹn, thông báo cho những nhân viên đi cứu hộ ngồi trên xe chạy vào những khu mỏ hoang lánh nạn.
Lúc ấy, bọn họ tận mắt chứng kiến chiếc xe to kềnh càng lật đổ, tình hình hỗn loạn, mỗi nhân viên cứu hộ đều cố gắng cứu số thuốc còn
dư lại không nhiều, vì vậy phải tới hai ngày sau họ mới phát hiện ra
Hình Dục và túi cấp cứu của cô biến mất.
Thiết bị định vị
GPRS, các thiết bị dò tìm vị trí di động của Hình Dục, nói chính xác thì là, vị trí ấy không thể có sự sống tồn tại.
“Em đang ở đâu Hình Dục, em đang ở đâu Hình Dục…” Hình Khải hai tay ôm trán, nước mắt theo kẽ
tay chảy xuống, anh đã từng nói, nước mắt cả đời này của anh đã chảy cạn vì người con gái này, thì ra nó vẫn chưa cạn, thì ra trong lúc sợ hãi
anh chỉ biết khóc.
Lúc này thì Phó Gia Hào gõ cửa, đợi một lúc không
thấy có ai trả lời, anh ta mới khẽ đẩy cửa đi vào. Anh ta vào đứng cạnh
Hình Khải, do dự hồi lâu, anh ta vỗ vỗ lên vai anh, vốn định tiếp thêm
cho anh chút sức mạnh , nhưng rồi chính bản thân anh ta lại rơi nước
mắt…