Thành phố này, lại một lần nữa tiến hành cải cách cơ cấu.
Giống như
mọi lần, mỗi lần cải cách đều là một cuộc “cách mạng”, và việc phân bổ
nhân sự cũng như thay đổi về chức năng trong cơ cấu, là mấu chốt quan
trọng quyết định thành bại của cuộc “cách mạng” này.
Cùng với cuộc cải cách kinh thiên động địa, thì vận mệnh mới của những viên chức nhà nước lại có chuyển biến lớn.
Nguyên phó cục trưởng cục lễ tân nhà nước mới ba mươi mốt tuổi Hình Khải, lại
xuất sắc vượt lên trong lần cải cách này, phương án quy hoạch hệ thống
của anh rất được khen ngợi. Sau khi qua rất nhiều lần thảo luận nghiêm
túc, toàn thể tán thành bỏ phiếu, bầu Hình Khải tiếp nhận chức phó bộ
trưởng một bộ nào đấy. Trong thời đại mà bộ máy chính phủ đang ở giai
đoạn già hóa, không nghi ngờ gì việc này chính là đòn cảnh cáo dành cho
họ.
Sau khi nhận được tin, Hình Khải cũng chẳng có vẻ gì là kích
động, nghi thức nhận chức diễn ra long trọng, song niềm vui của anh, chỉ muốn chia sẻ với người con gái mà anh yêu nhất.
Tay anh cầm tờ giấy
bổ nhiệm màu đỏ tươi, tắt máy, tạm thời cách li bản thân với những lời
chúc mừng từ khắp nơi gửi tới, lên xe, quay về căn nhà nhỏ nơi anh và cô đang sống.
“Tiểu Dục, anh về rồi.”
Mùi thức ăn khét lẹt chờn vờn trong phòng khách, lại nghe thấy “loảng xoảng” tiếng vật kim loại
rơi, nụ cười trên môi anh vụt tắt, chạy thẳng vào trong bếp.
Trong bếp khói mù mịt, anh vội tắt bếp ga, xuyên qua làn khói, nhìn thấy Hình Dục đang sặc sụa ngồi co lại một góc.
Anh ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy cô, giọng hơi có ý trách mắng: “Anh đã bảo em không phải nấu cơm rồi mà, sao không nghe lời thế?”
Hình Dục không dám quay đầu, hai tay ôm chặt má, chu miệng, lẩm bẩm tự trách mình: “Anh nói trước kia em nấu cơm rất ngon, em muốn nấu cho anh ăn,
em xin lỗi, lúc nào em cũng làm hỏng hết, huhu.”
“Anh nói đùa thôi,
em có bao giờ biết nấu ăn đâu, huống hồ thứ anh thích nhất chính là mì
tôm do em nấu, các món khác cứ để anh, lẽ nào em không thích ăn thức ăn
do anh làm sao?” Hình Khải vò vò mái tóc của cô, kéo cô ra ngoài phòng
khách, nhưng không được đi quá nhanh, đi quá nhanh, cô sẽ bước tập tễnh.
Hình Dục nước mắt lưng tròng, lắc lắc đầu: “Anh phải đi học, buổi trưa còn
phải về nhà nấu cơm cho em ăn, em…” Cô còn chưa nói xong, hai mắt đã lại ướt đỏ, biết mình vô dụng, chân tay vụng về chẳng làm được việc gì ra
hồn.
Hình Khải kéo cô ngồi lên đùi mình, giúp cô lau nước mắt, cười
nói: “Thật ra cũng có thể đặt cơm, nhưng vấn đề là… không nhìn thấy em
anh không có tâm trạng để học. Nếu em biết nấu ăn rồi thì anh đâu còn cơ hội mượn cớ để về buổi trưa nữa, coi như em vì anh, đừng vào bếp nữa
nhé, được không?” Nói rồi, anh lấy từ trong hộp kẹo ra một chiếc kẹo sữa hình chú thỏ trắng, bóc vỏ, và bỏ vào miệng Hình Dục, Hình Dục ngậm
viên kẹo ngọt ngào, khịt khịt mũi, gật đầu thật mạnh, cười vui vẻ.
Hình Khải thấy cô cười, cũng cười theo, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cô, sự mệt mỏi của anh liền tan biến.
Hình Khải vuốt vuốt tóc cô, ngón tay vô tình chạm vào vết sẹo trên trán Hình Dục, mỗi lần Hình Dục nhìn thấy vết sẹo kinh khủng này cô đều khóc,
Hình Khải vì muốn tránh tâm trạng cô xúc động, liền bỏ hết gương trong
nhà đi. Thực ra, có thể phẫu thuật cấy da để xóa đi vết sẹo đó, nhưng
làm phẫu thuật đều rất đau đớn, Hình Khải cho rằng không cần phải khiến
cô đau đớn thêm nữa.
Quay lại một năm trước, cuối cùng Hình Dục cũng
tỉnh lại sau một thời gian hôn mê, câu đầu tiên cô nói khi tỉnh lại là
gọi “Hình Khải”, gào khóc gọi Hình Khải, nhưng khi Hình Khải sung sướng
chạy vào đứng trước mặt cô, cô lại nói không quen “Hình Khải” này. Nhìn
thì rất giống, nhưng trong ký ức của cô, Hình Khải có lẽ chỉ tầm mười
bảy mười tám tuổi.
Theo phân tích của các bác sĩ chuyên
khoa ngoại, tổ chức não bộ của Hình Dục bị tổn thương, một phần ký ức
không thể khôi phục lại được, đây cũng là một hiện tượng của mất trí
nhớ, có điều hiện tượng này rất hiếm gặp, ký ức của cô quay trở lại mười năm về trước, trí nhớ giảm sút, không thể hoàn toàn tự lo cho cuộc sống của mình.
Vì vậy, để phù hợp với hình ảnh của Hình Khải mà Hình Dục
muốn gặp, Hình Khải đã cắt tóc ngắn, cắt đầu cua như ngày xưa, đi khắp
nơi để tìm những kiểu trang phục mà năm mười bảy tuổi anh thường mặc.
Mỗi lần trước khi về nhà, anh đều cởi vest bỏ lại trong xe, thay đồng
phục của học sinh, giày thể thao… rồi lại bỏ những tài liệu của cơ quan
vào trong cặp sách, thay đổi hoàn toàn diện mạo rồi mới vào nhà.
Hình Khải học cách nấu ăn, học cách sử dụng những thiết bị điện trong nhà,
học làm việc nhà, bón cơm cho cô ăn, tắm rửa, dỗ cô đi ngủ. Sau khi anh
tận tay làm tất cả những việc ấy anh mới biết, thì ra làm việc nhà không hề đơn giản.
Còn Hình Dục, sau khi gặp nạn trong trận
động đất ấy, phần đùi của cô cũng bị thương nặng, trước khi hồi phục
hoàn toàn, cô đi hơi khập khiễng. Thông qua những bài tập trị liệu, phía bệnh viện đảm bảo khả năng đi lại của cô có thể hồi phục bình thường,
nhưng cần phải cố gắng một khoảng thời gian dài.
Để cô đi lại được
thuận tiện, Hình Khải chuyển ra khỏi khu biệt thự độc lập ba tầng, mua
một căn nhà vườn nhỏ gần Bắc Hải. Trong vườn anh trồng một giàn nho,
xung quanh còn trồng rất nhiều các loại rau mà Hình Dục vẫn còn có thể
nhớ được, ví dụ như cà chua, khoai tây, tỏi tây, v.v… Dựa vào phương
pháp nuôi trồng mà Hình Khải in ra mang về cho Hình Dục, cô chăm bón
chúng và rõ ràng rất thích công việc này.
Mặc dù việc phục hồi này rất gian khổ, nhưng sau mỗi lần phục hồi kết thúc, Hình Khải sẽ đưa Hình Dục đi chèo thuyền trong công viên Bắc Hải. Hình Dục rất thích vừa ăn kem vừa nhoài người ra ngoài mạn thuyền nghịch nước trên mặt hồ
phẳng lặng. Nhìn đám cá tung tăng đùa nghịch dưới nước, cô sẽ quên cả
những cơn đau, thỉnh thoảng còn cười vui vẻ không dứt. Hình Khải ngồi ở
đầu thuyền chụp ảnh cho cô, thỉnh thoảng giơ cao máy, kề vai tựa đầu
chụp chung, những bức ảnh của họ được anh rửa ra và nhét đầy vào ba bốn
cuốn album.
Cứ như thế, suốt một năm nay, Hình Khải không chỉ phải
giải quyết những công việc bề bộn, còn phải chăm sóc cho Hình Dục thỉnh
thoảng lại khóc lóc gây chuyện như một đứa trẻ. Vài người hàng xóm không hiểu chuyện lại tỏ ra tốt bụng khuyên nhủ: Hình Khải à, mời một hộ lý
về chăm sóc cho vợ cậu, cậu là đàn ông vừa phải đi làm lại phải chăm sóc cho một người vợ trí óc có vấn đề thân thể tàn tật, sao làm được chứ?
Huống hồ cậu còn trẻ, trông cũng rất có phong độ, ngàn hoa đua nở ngoài
kia, không cần phải tập trung toàn bộ tâm trí vào một người phụ nữ.
Đương nhiên, người hàng xóm này hoàn toàn không hề biết Hình Khải không những là con trai của một lãnh đạo cao cấp mà trong lần cải cách này anh còn
được rất nhiều người trọng vọng.
Còn Hình Khải chỉ cười trước sự
“quan tâm thương yêu” của người hàng xóm. Hiện giờ Hình Dục rất sợ người lạ, đến bố anh và Đặng Dương Minh xuất hiện trước mặt cô cô cũng núp
sau lưng anh run rẩy, nói gì tới việc tìm một hộ lý mà cô không hề quen
biết về chăm sóc cho cô.