Một tháng sau, Hình Khải cầm đôi giày đã được anh giặt giặt đánh đánh
tới mức thành giày cũ, đứng lặng hồi lâu trước cửa phòng ngủ của Hình
Dục, phòng cô ở tầng một ngay bên cạnh phòng đọc, bình thường hay đóng
cửa. Hình Khải cứ nghĩ rằng cô khóa cửa theo thói quen, thực ra cửa
không khóa. Đây cũng là lần đầu tiên anh bước vào phòng ngủ của cô.
Đẩy cửa bước vào, đồ đạc trong phòng cũng giống như những căn phòng khác,
cô rất gọn gàng sạch sẽ, ga giường phẳng phiu, chăn đệm được gấp gọn như bánh đậu phụ, xếp chồng lên nhau. Sách vở ngăn nắp trên bàn. Liếc mắt
nhìn quanh phòng, cảm giác không giống với phòng con gái, giống với
phòng của một quân nhân hơn. Hình Khải định đặt đôi giày ở đấy rồi đi ra ngay, nhưng lại nhìn thấy một tờ giấy được cuộn tròn nhét trong bình
hoa, Hình Khải thuận tay mở ra xem, là một tờ giấy khen đã ngả vàng dành cho người đứng thứ hai trong giải thi đấu võ thuật cấp xã, người chiến
thắng là An Diêu.
Anh đoán đấy là tên thật của Hình Dục,
từ sau khi Hình Dục bước vào nhà họ Hình một cách đột ngột và kỳ lạ, anh chỉ quan tâm bao giờ thì cô xéo đi, chứ không quan tâm tới quá khứ của
cô.
Lòng tò mò trỗi dậy thúc giục anh đi đến trước bàn học, chiếc
ngăn kéo to ở giữa bị khóa chặt. Hình Khải kéo ngăn kéo nhỏ bên cạnh ra, thò tay vào khe hở ở giữa ngăn kéo rồi sờ vào trong ngăn kéo giữa, đầu
tiên anh sờ thấy hai quyển vở mỏng bọc bìa nhựa bên ngoài, rút ra xem,
thì ra đấy là giấy chứng nhận tôn vinh liệt sĩ, nam liệt sĩ tên: An Quốc Lương, nữ liệt sĩ: Diêu Thư Mẫn.
Hình Khải trầm ngâm,
chẳng trách bố anh lại đổi tên cho Hình Dục, tên của cô ghép từ họ của
bố và mẹ mà thành, bố anh rõ ràng là muốn cô quên đi những chuyện đau
buồn đã qua đó.
Từ bức ảnh trên giấy chứng nhận, anh thấy mẹ Hình Dục rất đẹp, Hình Dục giống mẹ, trong những đường nét xinh đẹp dịu dàng còn toát lên sự cương nghị của một quân nhân.
Hình Khải đút hai tờ chứng nhận vào lại ngăn kéo, rồi tiếp tục thò tay lần vào sâu hơn, ngón tay
chạm vào một quyển vở rất dày, anh định rút ra, nhưng lại bị kẹp giữa
khe ngăn kéo không rút ra được. Đúng lúc ấy, anh nghe thấy tiếng mở cửa, vội vội vàng vàng để vào chỗ cũ, sau đó chạy lẩn sang phòng đọc sách
bên cạnh.
“Về… về rồi à…” Hình Khải tay với cuốn sách “Thập đại
nguyên soái”, cầm ngược mà cũng không biết. Hình Dục “ừm” một tiếng, mở
cửa phòng, đặt cặp sách lên bàn, nhưng cô ở trong phòng chưa đến một
phút lại chạy ra ngoài. Hình Khải lo lắng, cắm cúi giở sách, kiên quyết
không nhìn vào mắt Hình Dục. Hình Dục lặng lẽ đi đến trước mặt anh, Hình Khải có cảm giác như ngày tận thế sắp đến, ra sức lảng tránh ánh mắt
cô. Nhưng đúng lúc ấy, Hình Dục nhảy một bước tới trước mặt Hình Khải,
đôi mắt mở to đầy vui sướng, bật ngón tay cái lên: “Hình Khải, anh thật
lợi hại. Anh tìm thấy đôi giày ở đâu thế?”
“…” Lúc này Hình Khải mới nhớ ra mục đích anh chạy vào phòng người ta là để trả giày.
Anh lắp ba lắp bắp những lời đã học thuộc lòng từ trước: “Ồ! Chuyện này kể
ra cũng thật thần kỳ, người ta khi vứt rác chẳng phải để từng túi từng
túi một sao? Anh lính cần vụ đó khi đưa xe rác ra bãi rác đổ đã sót cái
túi đựng đôi giày! Sau đó thì mưa to nên anh ta quên không vứt, vừa rồi
tôi đi lấy nước nên nhìn thấy cái túi đó vẫn bị vứt lăn lóc trong góc
phòng… bỏ qua đi! Làm tôi phải căng mắt lục tung bãi rác cả mấy tiếng
liền!”
Nghe xong, đôi mắt Hình Dục cười cong lên như vành trăng khuyết, trong ánh mắt không hề có dù chỉ là một tia nghi ngờ.
“Cảm ơn anh đã tìm lại đôi giày giúp em. Tối nay sẽ nấu đãi anh món tôm chao dầu.” Nói xong cô nhảy chân sáo đi vào nhà bếp, miệng khẽ ngân nga một
giai điệu quê hương.
Hình Khải đặt cuốn sách dày cộp xuống, thở phào
nhẹ nhõm, lần đầu tiên thấy cô cười ngọt ngào như thế, hơn nữa cô còn
không hề tỏ ý nghi ngờ câu chuyện anh sáng tác, cảm giác tội lỗi trong
anh bỗng nhẹ đi rất nhiều.
Hình Khải nheo mắt, ngửa cổ lên, siết chặt nắm tay… Từ nhỏ anh đã quen với việc được hầu hạ phục vụ tới tận chân
răng kẽ tóc, vậy mà trong một tháng qua, quần áo bẩn tự mình giặt, nửa
đêm đói bụng ăn mỳ gói hoặc gặm bánh quy, khát nước tự xuống nhà lấy,
đến bước đi cũng phải rón ra rón rén, sợ đánh động đến người đang mang
trong mình “vết thương lòng” là Hình Dục. Gái có công chồng chẳng phụ,
đôi giày giả đã thành công trong việc che mắt Hình Dục. Thật chẳng dễ
dàng gì, chẳng dễ dàng gì, cuối cùng anh lại có thể thản nhiên sai bảo
Hình Dục rồi! Ha ha.
Nghĩ đến đây Hình Khải lười biếng thả người xuống ghế sô pha, liếc mắt nhìn điều khiển ti vi và điều hòa trên bàn, quay về phía bếp gọi: “Hình Dục… lấy điều khiển ti vi và điều hòa
cho tôi.”
Hình Dục vâng một tiếng, lau lau tay rồi đi ra khỏi bếp,
cầm điều khiển ti vi và điều hòa, chỉ cần quay người là có thể đưa tận
tay cho Hình Khải.
Hình Khải hai chân gác lên bàn trà, một tay bật điều hòa, một tay day day cổ họng: “Khát quá, khát quá! Nước suối đâu?”
“Lạnh hay không lạnh?”
“Trời nóng thế này, sao cô không hỏi thẳng là tôi có uống nước nóng không cho xong…” Hình Khải ngọ nguậy ngón chân, bất mãn nhướn mày nói. Hình Dục
đi đến trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước suối và một chiếc cốc thủy
tinh đựng đầy đá, mở nắp chai, đổ nước đầy cốc rồi đặt lên bàn trà.
“Được rồi, đi nấu tiếp đi, hôm nay làm thêm mấy món, tôi định gọi anh Dương Minh của cô đến nhà ăn cơm.”
Hình Dục gật gật đầu, quay vào bếp tiếp tục công việc.
Hình Khải nhìn bộ dạng phục tùng vô điều kiện của Hình Dục, trong lòng tràn đầy cảm giác khoan khoái, dễ chịu.
Một lúc sau.
Đặng Dương Minh tay cầm máy chơi game cầm tay đi vào nhà họ Hình (lúc này
đang thịnh hành trò chơi xếp gạch), anh vừa bước vào cửa đã nhìn thấy
Hình Khải ngồi cười ngất trên ghế sô pha. Đặng Dương Minh tiện tay tắt
máy chơi game, đá đá vào chân Hình Khải: “Tiểu tử cậu biến đi đâu thế?
Cả tháng trời không đi học, cũng không mở cửa là sao?”
Đúng là họ
cùng ở trong đại viện của quân đội, nhưng từ khu này sang khu kia cách
nhau một chiếc cổng sắt lớn, chỉ cần đóng cổng là lập tức hai khu trở
thành hai thế giới độc lập.
Hình Khải hất hất tóc mái, cảm thán nói: “Ở nhà ôn tập mà, mình thì có thể đi đâu?”
“Trời ạ, mình không tin mặt trời có thể mọc từ hướng tây, chắc chắn bố cậu đã đưa ra chỉ thị thép cho cậu phải không?”
Hình Khải không buồn giải thích, cơ bản là chính anh cũng không biết mình đã phát điên vì chuyện gì?
“Hình Dục! Không thấy anh Dương Minh của cô bước vào cửa hay sao, chẳng có phép tắc gì cả, mau ra chào anh, mang trà lên đây!”
Đặng Dương Minh đấm khẽ Hình Khải: “Cậu điên rồi à, mình tự đi lấy là được.” Anh đứng dậy, đi đến cửa phòng bếp, vừa đúng lúc đón lấy cốc nước từ
tay Hình Dục, anh cười nói với cô: “Đừng để ý đến cậu ta, muốn tìm cảm
giác làm đại lão gia với em đấy mà.”
Hình Dục mím môi, ba người bọn họ học cùng lớp, cô và Đặng Dương Minh thường xuyên chạm mặt nhau.