Hôm nay là sinh nhật hai mươi chín tuổi của Hình Dục.
Song, Hình Dục vẫn lặng lẽ nằm trên giường bệnh, cô gầy yếu như một tờ giấy, trên mu bàn tay có vô số vết kim châm.
Có điều may mắn là, nhịp tim trên máy vẫn đập ổn định.
Hình Khải vẫn bận rộn trong phòng bệnh như mọi ngày, mang vào một chậu nước
để lau người cho cô, anh không thích người khác chạm vào cơ thể Hình
Dục, bởi vì cơ thể Hình Dục đã quá mong manh gầy yếu rồi, ngộ nhỡ họ
mạnh tay làm cô đau thì sao? Vì vậy anh tình nguyện tự mình làm, làm tất cả những việc anh có thể.
Sau khi lau người cho Hình Dục xong, Hình Khải khẽ khàng mặc quần áo lại cho cô, sau đó ngồi bên giường massage cho cô.
“Tiểu Dục, hôm nay là sinh nhật của em, đã nói là sẽ đưa em đi du lịch, nhưng em vẫn lười chưa chịu dậy, thật là heo lười mà.” Hình Khải nghiêng đầu
hôn vào bàn tay cô một cái, nhìn thấy móng tay cô lại dài rồi, thế là,
tạm thời bỏ công việc massage ở đấy đã, lấy cái cắt móng tay ở chiếc tủ
đầu giường ra, nhấc tay cô lên, cẩn thận giúp cô cắt móng tay.
“Trước kia, em luôn là người dậy sớm nhất nhà, khi trong nhà chỉ có hai chúng
ta, ha ha, sau khi em dậy, bao giờ cũng nấu đồ ăn sáng, sau đó mới gọi
anh dậy, nếu anh lười không chịu dậy, em liền gấp chăn cho vào tủ, rồi
rút gối dưới đầu anh ra, cho tới khi trên giường chỉ còn lại anh và cái
ga trải giường, anh nổi cáu quát em, thế là tỉnh luôn.”
Hình Khải đột nhiên cười, vuốt vuốt má cô, lẩm bẩm nói một mình: “Bác sĩ bảo anh phải nói chuyện với em thật nhiều, nghe nói có thể em vẫn nghe được, nhưng
anh cứ cảm thấy như em không nghe thấy gì, nếu em có nghe được, sao em
nỡ để anh phải buồn thế này, đúng không… gần đây công việc của anh bận
rộn, họp hành suốt ngày, nếu em thật sự thương anh, thì chớp chớp mi mắt cũng được.”
Cùng lúc ấy, Hình Khải cầm những ngón tay của cô
chà sát lên môi mình: “Phải rồi, tiểu tử Đặng Dương Minh sắp kết hôn, em còn nhớ không? Hôm qua còn mang vợ chưa cưới vào thăm em, mua cả hoa
cho em nữa… mà sao em chẳng lễ phép gì cả, cũng không thèm ngồi dậy chào người ta một tiếng. Ồ còn nữa, anh nói riêng với em thôi nhé, tên tiểu
tử Đặng Dương Minh đó còn đứng trong phòng tắm khóc đấy, suỵt, anh còn
tưởng hắn ta không có cảm xúc cơ… hắc hắc.”
Hình Khải khịt khịt mũi,
rồi lại nghiêm túc chất vấn: “Cái gì nhỉ, cái tên ẻo lả Phó Gia Hào sao
lại biết hôm nay là sinh nhật em? Anh hỏi cậu ta, cậu ta bảo em nói cho
cậu ta biết, anh nói không thể nào, cậu ta bảo anh tới hỏi em, em mau
giải thích xem chuyện này là thế nào? Không nói rõ ràng không xong với
anh đâu…”
Hình Dục mặt không cảm xúc nằm im trên giường, cả một năm
nay rồi, cô vẫn chỉ một vẻ mặt ấy biểu hiện ấy, cho dù Hình Khải nổi
giận gào thét hay lẩm nhẩm tự nói với chính mình thì cô vẫn chẳng buồn
động tay động chân.
Hình Khải thở dài, nói tiếp: “Tiểu Dục, em đừng
trách bố không đến thăm em, bố không dám đến. Đến thăm lần nào bố buồn
thương lần ấy, bố cũng nhiều tuổi rồi, không thể chịu đựng được sự xúc
động mạnh. Gì nhỉ, nếu em không nể mặt anh thì cũng nghĩ cho bệnh tim
của bố có được không? Em mau dậy mà xem bố đã già tới thế nào rồi, em cứ để người khác phải lo lắng mãi thế…”
Hình Khải mím môi, vuốt vuốt đôi tay gầy guộc của cô, mắt cay xè.
“À, anh còn phải cải chính một quan niệm của em, trong nhật ký em viết,
không vì em yêu anh, mà cái chết không tìm đến em nữa. Không vì em yêu
anh, mà tảng đá trên người em sẽ mọc cánh bay đi; càng không phải vì em
yêu anh, mà anh sẽ xuất hiện trước mặt em… Em nói tình yêu chẳng thể
ngăn cản được bất cứ việc gì, tình yêu càng không phải kỳ tích… anh
không nhớ nhầm chứ?” Hình Khải nghiêng đầu cười, quay người ngồi xuống
cạnh giường, nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể cô.
Hình Khải nhớ lại cảnh
tượng khi ấy, trái tim như bị dao đâm: “Em sai rồi Tiểu Dục, bởi vì anh
yêu em, anh nguyện mạo hiểm vì em, thế nên, anh mới tìm được em ở cái
nơi không ai có khả năng sống sót ấy. Vì anh yêu em, anh mới có một sức
mạnh vô tận như vậy, đẩy phiến đá ra khỏi người em. Vì anh yêu em, nên
anh mới xuất hiện trước mặt em. Chính vì anh yêu em, anh càng không thể
để em đi một mình… sự thực chứng minh, tình yêu, làm nên kỳ tích. Thật
sự là có kỳ tích, anh tin, tình yêu có thể tạo ra kỳ tích, em sẽ tỉnh
lại, nhất định là thế, chỉ bởi vì : Em yêu thương anh hơn bất kỳ ai…”
Lúc này, di động của Hình Khải đổ chuông, anh thấy là cuộc gọi quan trọng,
liền rời tay khỏi người Hình Dục, đi ra ngoài nhận điện.
Đúng vào lúc Hình Khải quay người đi ra, mi mắt Hình Dục khẽ rung rung.
Ngoài hành lang, Hình Khải nhận được chỉ thị của cấp trên, yêu cầu anh quay
về đơn vị xử lý công việc gấp, anh nhìn đồng hồ, cả đi và về chắc phải
hai tiếng đồng hồ, đợi khi anh quay lại sẽ chúc mừng sinh nhật Hình Dục
vậy.
Thế là anh đứng ngoài phòng bệnh dặn dò y tá, rồi vội vàng quay về văn phòng.
Sau khi Hình Khải rời đi không lâu…
Hình Dục từ từ mở mắt, ánh mặt trời rực rỡ chiếu qua kính cửa sổ, cô nheo
mắt, vốn định nhấc tay lên chắn ngang, nhưng chợt thấy đau nhói.