Tống Như về nhà liền bắt đầu sắp xếp lại hành lý của mình. Ngày mai cô sẽ phải dọn đi.
Cô cũng biết hành vi của mình hôm nay quá lớn mật, không ngờ lại chặn một người đàn ông xa lạ ở của Ủy ban và kết hôn!
Nhưng cô không hối hận, người nên hối hận phải là đôi nam nữ rác rưởi kia mới đúng.
“Tiểu Như, anh là Lạc Phong đây. Em đang làm gì vậy, mau mở cửa đi.” Bùi Lạc Phong đứng ở ngoài cửa căn hộ của Tống Như, lo lắng gọi.
Không ngờ Tống Như đã lặng lẽ thay đổi mật khẩu của căn hộ. Có phải cô đã phát hiện ra chuyện của anh và Dương Vũ Mịch không?
“Sao anh lại tới đây?” Tống Như duy trì tâm trạng bình tĩnh, bây giờ còn chưa phải là lúc ngã bài với anh ta.
Bùi Lạc Phong nghi ngờ nhìn cô một lúc lâu nhưng không phát hiện ra có gì khác thường, anh ta chỉ cho rằng cô ngủ không ngon nên nói ra ý định mình đến đây: “Vũ Mịch bị thương, tối nay em qua thử vai thay cô ấy đi. Sua khi đến khách sạn, em nhớ đeo khẩu trang giả vờ bị ốm, chắc hẳn có thể dễ dàng giả mạo được.”
“Đi qua đó giả mạo sao?” Tống Như thoáng nheo mắt lại: “Chuyện Dương Vũ Mịch nằm viện, bên phía phóng viên cũng nhận được tin tức đi?”
Bùi Lạc Phong muốn cô đóng thế cũng nên động não trước chứ!
“Anh đã sắp xếp xong xuôi rồi. Người đại diện của Vũ Mịch cũng sẽ phối hợp với em. Hơn nữa Vũ Mịch vì em mới bị thương, em không đi cứu vãn cục diện giúp cô ấy thì thật quá tệ!”
Vai diễn này cô cùng quan trọng đối với sự nghiệp sau này của Dương Vũ Mịch, nếu không Bùi Lạc Phong cũng sẽ không chạy một chuyến tới đây.
Nhừn lời vô sỉ như vậy mà loại người như anh ta cũng có thể nói ra được. Lúc này Tống Như mới ý thức được, trước đây cô bị anh ta lừa thảm tới mức nào, thậm chí còn vài lần vất vả vì Dương Vũ Mịch... Hóa ra, giá trị của cô đối với anh ta cũng chỉ giới hạn như vậy thôi.
“Được, em đi.” Tống Như cố nén căm hận trong lòng, đồng ý gật đầu.
Nếu bọn họ ra sức yêu cầu cô đi như vậy, tối nay cô nhất định sẽ cố gắng diễn, không phụ lòng mong mỏi của bọn họ đối với mình.
“Em nhớ tới thử vai đúng giờ, đừng làm hỏng việc đấy!” Bùi Lạc Phong nhìn chằm chằm vào Tống Như nói.
Anh ta không nhìn ra sự thay đổi của cô mới xoay người rời khỏi đó, vội vàng đi an ủi Dương Vũ Mịch.
Tống Như bình tĩnh nhìn theo bóng anh ta rời đi, trong lìng thầm nói mình phải kiên định. Cô sẽ tận mắt nhìn thấy bọn họ bị hủy diệt!
Sau khi đóng cửa lại, cô ngồi lặng lẽ rất lâu mới lấy điện thoại di động ra, nói mọi chuyện cho chị Hy - người đại diện của mình.
“Không phải chứ? Có phải đầu anh ta bị kẹp cửa không? Anh ta bảo ảnh hậu như em đi thử vai thay cho Dương Vũ Mịch à? Với kỹ năng diễn xuất của Dương Vũ Mịch thì có xách giày cho em cũng không xứng, anh ta không sợ bị lộ sao?”
Ở đầu bên kia điện thoại, chị Hy tức giận vỗ bàn.
“Em đồng ý rồi.” Tống Như nhìn ảnh chụp chung được để trên mặt đất, vô cùng bình tĩnh nói.
“Em thật sự muốn đi sao?” Chị Hy hiểu rõ tính cách của Tống Như, nếu như cô đã quyết định thì ai cũng không ngăn cản được.
Tống Như nhẹ nhàng đá văng cái vali vướng bên chân, trên chiếc gương to hiện lên gương mặt bình tĩnh của cô: “Chị Hy, em biết chị quan tâm em, nhưng có một số việc em không thể không làm. Chị giúp em liên lạc với phóng viên của đài truyền hình, cứ nói em có tin tức lớn muốn tiết lộ cho bọn họ biết.”
“Trước đây em vờ ngớ ngẩn là bởi vì quá để ý tới tình cảm của em và Bùi Lạc Phong, quá tin tưởng anh ta. Bây giờ em đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Nếu bọn họ dám nhiều lần lợi dụng em, vậy sẽ phải trả giá đắt vì điều này.”
Lời nói của cô làm cho chị Hy - người đại diện đặc biệt vui mừng. Chị ấy thật lòng đi theo Tống Như, vẫn không rời không bỏ chính là chờ ngày cô tỉnh táo lại.
“Em yên tâm, chị vĩnh viễn đứng ở bên phía em!” Chị Hy dừng lại hỏi: “Nhưng em tính làm thế nào?”
“Anh ta dám để em đi thử vai thay cho Dương Vũ Mịch là đoán chắc em không dám lộ mặt. Vậy thì em lại công khai thân phận của em ở trước mặt mọi người, đúng lúc mượn cơ hội vạch trần chuyện năm đó đã ký hợp đồng không công bằng với Giải trí Huy Hoàng.”
“Chị đã hiểu rồi, em cứ thoải mái mà làm, chị sẽ cố gắng hết sức phối hợp với em.”