Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 97: Chương 97: Anh Là Đồ Không Có Lương Tâm




“Hầy, con bé này khách sáo làm gì chứ, chúng ta chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, nếu con không có thực lực thì mười người như ta cũng không giúp nổi!” Trịnh Nguyên xua xua tay đáp.

Vũ Minh Nguyệt vô cùng ngại ngùng, cô đưa tay lên xoa xoa đầu mũi đã ửng đỏ, gò má cũng không khác là bao. “Dù sao thì con vẫn rất cảm ơn chú!” Cô khiêm tốn nói.

“Thôi, con đến đây đi, giới thiệu nhanh một chút! Đạo diễn Quang, ông thấy cô bé này thế nào, bộ phim mới của ông không phải đang trong quá trình thử vai sao? Con bé có thể thử đấy!” Trịnh Nguyên nhanh chóng đổi chú đề, ông ấy mở lời giới thiệu cô với một vị đạo diễn khác.

Đạo diễn Quang nhìn cô đánh giá, ông ấy vuốt nhẹ bộ râu của mình, rồi ra vẻ hài lòng gật gù. “Có thể thử, tôi sẽ nói trợ lý liên lạc với cô nhóc này sau!”

Trịnh Nguyên phá lên cười. “Haha, tin tôi đi, ông sẽ không thất vọng đâu!”

“Tôi dĩ nhiên tin ông rồi, tôi còn lạ gì cái tính của ông nữa!”

Cứ như vậy, bọn họ vui vẻ nói chuyện phiếm cả buổi, Vũ Minh Nguyệt chỉ có thể ở bên mỉm cười phụ hoạ. Mà hiện tại cô cũng đã mười tám tuổi, đã trưởng thành để có thể uống rượu, tuy vậy cô cũng chỉ uống một chút để giữ phép lịch sự.

Có điều, Vũ Minh Nguyệt tửu lượng thật không tốt, chỉ mới uống lên hai ly là cô đã thấy chóng mặt và hoa cả mắt. Cô nhanh chóng tìm một chỗ ngồi xuống, hai tay vỗ vỗ nhẹ lên mặt để bình tĩnh hơn.

“Quả nhiên không nên uống rượu, mình say mất rồi!” Cô thều thào nói khẽ, đôi mắt cũng trở nên đờ đẫn.

Vũ Minh Nguyệt hiện tại cảm thấy có chút buồn nôn, cô cố gắng hít thở thật sâu để kiềm chế. Vốn cô muốn tìm Điềm Tâm để nhờ cô ấy đưa về, nhưng thấy cô ấy đang vui vẻ với mọi người nên cô lại thôi.

Cô mệt mỏi tựa đầu lên ghế, cơ thể hơi run lên vì lạnh, chiếc váy cô đang mặc quả thật có chút lộ da thịt. “Muốn về nhà quá đi!” Vũ Minh Nguyệt ủ rũ nói. Rượu càng ngấm vào, thì mặt cô càng đỏ.

“Reng, reng.” Lúc này chuông điện thoại của Vũ Minh Nguyệt vang lên, cô lười biếng lôi nó từ trong ví ra, miễn cưỡng bắt máy mà không thèm nhìn vào số điện thoại.

“Là ai vậy?” Giọng cô thỏ thẻ như một chú mèo nhỏ.

“Là anh, em ra ngoài đi!” Bên kia, Âu Dương Tư Duệ cất giọng trầm ấm trả lời.

“Anh là ai? Tại sao lại bắt tôi phải ra ngoài?” Vũ Minh Nguyệt vẫn chưa nhận thức được anh, cô ngơ ngác hỏi tiếp.

“Em không cần ra cũng không sao, vậy để anh vào trong bế em ra cũng được!” Âu Dương Tư Duệ kiên nhẫn trả lời bá đạo.

“Ai cho phép anh chứ, đồ điên này! Cả đời này, chỉ có một người có thể bế tôi mà thôi, anh biết là ai không?” Vũ Minh Nguyệt đấm nhẹ vào đầu nói, cô hiện tại rất đau đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.