Ảnh Hậu Của Tôi Thích Được Nuông Chiều

Chương 17: Chương 17: Bảy Năm Sau




Thấm thoát đã thêm vài năm trôi qua, những đứa trẻ hiện tại cũng đã trưởng thành, cùng nhau sánh bước ở trường trung học.

Một mùa xuân nữa lại đến, đây cũng là mùa xuân lần thứ mười sáu của Vũ Minh Nguyệt, cơ thể bé nhỏ đáng yêu ngày trước dần trở nên phổng phao, ra dáng một thiếu nữ thật sự. Đường nét dễ thương trên gương mặt ngày trước, nay đã thay thế bằng một dung mạo xinh đẹp động lòng người.

Gia thế giàu có, sắc đẹp hơn người, cô lại còn hòa đồng với mọi người, cho nên được rất nhiều nam sinh trong trường theo đuổi. Tuy nhiên, bởi vì sự yêu thích của cô dành cho Âu Dương Tư Duệ quá nhiều, nó thể hiện rõ qua hành động và biểu cảm của cô, cho nên những bạn nam khác chỉ có thể dần bỏ cuộc. Ngoài Âu Dương Tư Duệ ra thì còn ai xứng với nữ thần trong lòng bọn họ chứ, chính là thua tâm phục khẩu phục.

Tại trường trung học Vân Thành.

Một chiếc xe Cadillac màu đen bóng loáng vừa dừng lại trước cổng lớn, lái xe từ trên bước xuống mở cửa, thái độ vô cùng lịch thiệp.

Học sinh trong trường vừa nhìn đã biết là ai đến, bọn họ nháo nhào chạy ra ngoài, cốt chỉ để xem người ở trong xe bước xuống mà thôi. Ngôi trường đột nhiên trở nên náo loạn, không còn ai muốn quay về lớp học ngay bây giờ.

Từ trên xe, một thân ảnh cao ráo đầy nữ tính bước xuống, trên người cô chỉ đơn giản mặc một bộ đồng phục học sinh. Chiếc áo màu đỏ được thắt thêm nơ đen tôn lên làn da trắng ngần, bên dưới váy trắng xếp li ngắn ngang gối làm cho đôi chân dài mê hoặc. Mái tóc nâu xoã dài ngang lưng, được tô điểm thêm một chiếc kẹp tóc giống với màu áo vô cùng xinh xắn.

“Anh trai, anh không định xuống xe à? Sắp trễ giờ học rồi đó, mau lên!” Vũ Minh Nguyệt nhìn thấy anh trai sinh đôi cứ ngồi yên trong xe không cử động, cô nhẹ nhàng vén mái tóc dài qua mang tai, rồi cuối xuống hỏi anh.

Mười sáu tuổi, vẻ ngoài thật sự còn non nớt của cô đang chậm rãi nảy nở, mắt nâu to tròn, lông mày tinh tế cùng với chiếc mũi cao thẳng tắp trên gương mặt trái xoan tinh xảo.

Bên trong xe còn một người nữa, không ai khác lại chính là anh trai Vũ Minh Nhật của cô. cũng được xem là hot boy nổi tiếng trong trường học, tầm ảnh hưởng cũng không thua kém gì Âu Dương Tư Duệ.

Vũ Minh Nhật ánh mắt hẹp dài hướng ra ngoài, nơi mà các cô gái đang nhìn ánh với vẻ mặt đầy hâm mộ. Ngày nào cũng như thế, nó khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt. Nhưng dẫu sao thì anh cũng phải vào trường học, cho nên anh chỉ có thể cam chịu bước xuống xe.

Đám đông nữ sinh bắt đầu hò reo lên, trông cứ giống như là fan cuồng đang cổ vũ cho thần tượng.

“Nhìn đi, anh ấy xuống xe rồi, đẹp trai quá đi mất!”

“Nhan sắc này giống như mỗi ngày đều đẹp hơn vậy, thật ganh tị với Minh Nguyệt mà, cô ấy có một người anh trai cực phẩm!”

“Giá như anh ấy là bạn trai của mình thì tốt biết mấy!”

“...”

Thanh âm ồn ào len lỏi vào tai của hai anh em Vũ Minh Nguyệt, có điều cả hai đều không quan tâm với những lời nói đó, một đường đi thẳng về lớp học của mình.

Đám đông tiếc nuối nhìn theo, có người còn không nhịn được mà đuổi đến tận lớp của hai người họ.

...

Vừa bỏ cặp lên bàn, Vũ Minh Nguyệt đã hấp tấp cầm lấy túi bánh ngọt trên tay chạy ra ngoài, cô là muốn đi tìm Âu Dương Tư Duệ. Hai người học cách nhau chỉ một lớp, mà lớp học của anh lại nằm ở tầng hai của ngôi trường lớn này.

Nhân lúc còn chưa đến giờ vào lớp, Vũ Minh Nguyệt là muốn mang bánh mà bản thân tự mình làm đến cho anh ăn thử, đây cũng là do cô học được từ Lạc Ninh Hinh. Biết anh chỉ muốn ăn bánh do mẹ làm, cô đã dành thời gian đến nhờ mẹ anh chỉ dạy, bỏ không ít tâm huyết vào trong đó. Thành quả có thể không bằng Lạc Ninh Hinh, nhưng đó lại là tấm lòng và sự cố gắng của cô dành cho anh.

Vũ Minh Nguyệt đến trước cửa lớp, cô lấp ló bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong, cẩn thận tìm xem hình dáng quen thuộc của mình đang ở đâu. Bạn học ở lớp này đều biết đến cô, thấy cô xuất hiện thì liền biết ngay là cô muốn tìm ai.

“Minh Nguyệt, em đến tìm Tư Duệ sao? Cậu ấy giờ này chắc là ở thư viện, không có ở đây đâu?” Bạn cùng bàn của Âu Dương Tư Duệ lên tiếng, khi thấy cô cứ đứng mãi ở đó nhìn ngó.

“Vâng, em cảm ơn anh nha!” Vũ Minh Nguyệt nhận được tin từ anh ta, liền cúi đầu lễ phép cảm ơn. Sau đó cô lại chạy một mạch đến thư viện, gấp gáp muốn gặp người trong lòng.

...

Thư viện trường Vân Thành.

Đây cũng là thư viện lớn nhất thành phố Nam Vương, nó nằm ở khuôn viên phía tây trường học, được xây dựng theo kiểu kiến trúc Pháp cổ điển. Thư viện có màu trắng trang nhã, được xây dựng đến sáu tầng, mỗi một chi tiết đều được trang trí tỉ mỉ, khiến nhiều người lần đầu tiên đến đây còn phải thốt lên vì sự nguy nga của nó.

Bên khung cửa sổ thư viện, táng cây to khẽ đung đưa kêu lên xào xạc, tiếng chim ngân nga như một bản giao hưởng nhẹ nhàng, làm tâm hồn con người cảm thấy thoải mái và dễ chịu.

Trong phòng đọc sách lớn, một dáng người âm trầm ngồi trên ghế, ánh mắt hẹp dài chăm chú đọc quyển sách trên tay. Dưới ánh nắng sớm của bình mình xuyên qua khung cửa sổ, dung mạo của anh càng làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ và tuyệt mỹ. Người lớn lên lông mày càng thêm phần sắc nét, vừa đẹp lại còn pha lẫn chút cao ngạo với đường xương quai hàm hoàn hảo.

Mải mê xem quyển sách hay, anh lại quên mất là đã đến giờ lên lớp. Bất giác ngẩng đầu lên đã là sáu giờ hai mươi, anh vội vàng gấp quyển sách lại, rồi đứng lên đi thẳng ra cửa.

“Rầm!” Trong một lúc không chú ý, anh đã vô tình đâm sầm vào một người ở cửa, sách trên tay người đó cứ thế mà rơi hết xuống sàn gỗ, tạo ra một âm thanh lớn.

“Xin lỗi!” Âu Dương Tư Duệ trầm thấp giọng nói, vì anh không chịu nhìn đường nên mới đụng trúng người, lỗi là do anh.

“Không sao ạ, anh chắc là cũng không cố tình đâu!” Một giọng nữ trong veo, ngọt ngào lên tiếng đáp trả, cô ta vội vàng ngồi xuống nhặt sách lên. Cô ta cũng là nữ sinh của trường Vân Thành, trên người là đồng phục của trường, không lẫn đi đâu được.

Âu Dương Tư Duệ lúc này mới nhận ra người mình vừa đụng trúng lại là một nữ sinh, vì để chuộc lỗi anh cũng cúi người nhặt những quyển sách đang rơi vãi trên sàn.

“...”

Sách đã thu về đủ, Âu Dương Tư Duệ trả lại cho cô ta, vô tình nhìn chữ thêu trên áo, anh mới biết được cô ta tên là Lam Tiểu Nhã, con gái út của Lam gia.

“Cảm ơn anh!” Lam Tiểu Nhã nở một nụ cười nhẹ nói.

“Là lỗi của tôi, nên cô không cần phải xin lỗi đâu, tôi đi trước đây!” Âu Dương Tư Duệ nhàn nhạt đáp trả.

Không để cho cô ta kịp giới thiệu bản thân, anh liền quay người rời đi, trước khi bị trễ giờ vào lớp.

“Anh Tư Duệ, cuối cùng...em cũng tìm được anh rồi, mệt chết đi được!” Lúc này, một giọng nói khác lại cất lên. Vũ Minh Nguyệt trên trán toàn là mồ hôi, cô thở dốc chạy đến bên cạnh Âu Dương Tư Duệ phì cười.

“Làm sao mà chạy nhanh thế này?” Anh lấy khăn giấy trong túi ra, cẩn thận lau mồ hôi cho cô, trong mắt có chứa đựng sự xót xa.

“Em là muốn mang bánh cho anh nè, em đã làm đấy, anh nhất định phải thử!” Vũ Minh Nguyệt dúi vào tay anh một túi bánh quy có hình con vật khác nhau, dù là có hơi xấu một chút.

“Thật là, em chờ anh không được sao?”

“Không được, chờ một phút cũng không!”

Hai người nói chuyện vui vẻ, Âu Dương Tư Duệ xoa xoa đầu cô, ánh mắt trìu mến.

Ở một góc thư viện, Lam Tiểu Nhã đang đứng nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt cô ta bất ngờ thay đổi, đã không còn là vẻ ngây thơ và đáng yêu như lúc ban đầu.

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.