Ngày hôm sau, Vũ Minh Nhật đã cho chuẩn bị chuyên cơ trước, anh và Lam Tiểu Nhã sẽ đến nước S một chuyến. Theo thông tin điều tra thì Tô Đàm Vân đang ở đây, hai người đến để thuyết phục cô ta trở về Lam gia.
Đúng giờ, xe của Vũ Minh Nhật đã dừng ở sân bay, anh mở cửa bước xuống xe, sau đó liền nắm tay Lam Tiểu Nhã đỡ cô xuống cùng. Nhan sắc của cả hai không tầm thường, cho nên họ chỉ mặc trang phục đơn giản, đeo kính râm để giảm sự chú ý với người đi đường.
Dù không phải siêu sao hạng A nổi tiếng đi nữa, thì dù ở đâu các thiếu gia và tiểu thư của nhà tài phiệt đều rất được mọi người quan tâm. Nếu như không che chắn kỹ, thì rất nhanh họ sẽ trở thành tâm điểm ở những nơi thế này.
Ngồi trên chuyên cơ, Lam Tiểu Nhã trong lòng có chút lo lắng, cô không biết khi gặp Tô Đàm Vân sẽ nói thế nào đây. Cô không chắc chị gái sẽ nghe lời mình mà quay về, nhưng dù khó khăn thế nào cô cũng phải thử.
“Làm sao rồi, khuôn mặt chị sao căng thẳng như vậy chứ?” Vũ Minh Nhật nghiêng đầu nhìn cô, anh hỏi.
“Minh Nhật, em có hơi lo lắng, không biết chị ấy có đồng ý trở về hay không nữa!” Lam Tiểu Nhã đan tay vào tay anh, cô thì thầm.
“Nếu cô ta không chịu trở về, vậy thì anh sẽ giúp em trói cô ta lại rồi cho người vác về thôi!” Vũ Minh Nhật ngữ khí trêu đùa đáp. Nếu như cô thật sự đồng ý, thì anh không ngại ra tay đâu.
“Ha, anh đúng thật là!” Lam Tiểu Nhã bật cười thành tiếng, rồi cô rũ mắt xuống nói. “Cho dù sự thật đúng là không phải ba mẹ bỏ rơi chị ấy, nhưng nhiều năm nay chị ấy sống cực khổ bên ngoài, phần nào cũng có lỗi của Lam gia! Giá như năm đó ba em chịu nghe lời mẹ điều tra thêm chút nữa, thì có lẽ...”
“Được rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, em đừng lo!” Vũ Minh Nhật ôm lấy cô vỗ về, người con gái anh muốn bảo vệ tuyệt đối không thể để cô khóc.
“Ừm, cảm ơn anh!” Lam Tiểu Nhã cũng ôm chầm lấy anh đáp, đôi mắt cô lúc này đã ẩn hiện một tầng nước mắt.
...
Một giờ sau, chuyên cơ đã đưa hai người đến nước S, hạ cánh ở thủ đô phồn hoa và nhộn nhịp.
Theo địa chỉ tra trên thông tin, Vũ Minh Nhật đã lái xe đưa Lam Tiểu Nhã đi, cả đoạn đường dài cô luôn ở trạng thái hồi hộp và căng thẳng. Chốc chốc lại khẽ mím chặt môi, dù được anh trấn an thì cũng không tốt lên được bao nhiêu.
Khi xe dừng lại trước một ngôi nhà lớn, Lam Tiểu Nhã ngẩng đầu lên nhìn, nơi này so với Lam gia thật sự thì không thể so được. Tuy nhiên nó cũng không đến nỗi nào, cô nghĩ chị gái ở đây sẽ không quá cực khổ.
Ngôi nhà khá là kín cổng cao tường, bên ngoài còn trồng một giàn hoa giấy che phủ, nên không thể nào nhìn thấy được quang cảnh ở trong.
Lam Tiểu Nhã ngồi ở trong xe không có ý định bước xuống, cô không biết đột nhiên gõ cửa nhà người ta thì có quá đường đột hay không.
“Em không muốn xuống sao?” Vũ Minh Nhật thấy cô chần chừ, anh nói.
“Một chút nữa đi, em tạm thời chưa biết đối mặt với chị ấy thế nào!” Lam Tiểu Nhã cúi thấp đầu.
Vũ Minh Nhật nhìn cô không nói gì. Đồng hồ lúc này đã điểm giờ ăn trưa, hai người từ lúc xuống máy bay vẫn chưa có gì bỏ bụng, anh tính toán đi xuống kiếm gì cho cô ăn tạm.
“Lúc nãy anh thấy ở ngoài kia có bán mỳ, anh ra đó mua chút đồ ăn, em ở đây chờ anh!”
“Ừm, anh đi đi!”
“...”
Vũ Minh Nhật đi không được bao lâu, thì từ bên trong ngôi nhà lớn kia Tô Đàm Vân cũng mở cửa bước ra.
Cô ta ăn mặc trông bình thường, tóc tai cũng có phần rũ rượi, xem ra sống ở đây cũng không tốt như Lam Tiểu Nhã nghĩ. Tô Đàm Vân tay xách túi rác vứt vào thùng, ánh mắt cô ta đảo quanh một vòng, rồi quay lưng chuẩn bị đi vào nhà.
Lam Tiểu Nhã ở trên xe thấy hết mọi cử động của cô ta, cô xót xa đến đỏ hoe mắt, liền lập tức mở cửa xe. “Chị ơi!”
Tô Đàm Vân nghe thấy âm thanh này liền khựng lại, đôi mắt của cô ta trở nên thay đổi, chỉ còn lại phẫn uất và sát khí. “Mày, sao mày lại biết được nơi này mà mò đến?” Cô ta quay đầu nhìn lại, gằn giọng hỏi.
Lam Tiểu Nhã cơ thể có hơi hoảng sợ khi trông thấy dáng vẻ dọa người kia, cô dù sao cũng là một người hiền lành, làm sao có thể chịu nổi hận ý của cô ta.
Lấy hết can đảm, Lam Tiểu Nhã hít một hơi thật sâu, cô nói. “Chị trở về với em có được không? Mẹ rất lo lắng cho chị, mỗi đêm đều khóc đến sưng cả mắt, sức khoẻ cũng giảm đi trông thấy!”
“Hừ, Lam gia sống chết thế nào thì liên quan gì đến tao chứ? Mày cút đi, tao sẽ không đi đâu hết, cho đến khi nào tao có đủ năng lực để kéo mày xuống địa ngục!” Tô Đàm Vân mặt mày hung dữ, mắt cô ta lúc này đã long lên sòng sọc.
“Chị, ba mẹ trước giờ chưa từng có ý nghĩ bỏ rơi chị, em phải làm sao thì chị mới có thể tha thứ đây?” Lam Tiểu Nhã nghẹn giọng, hai tay cô lúc này đã nắm chặt thành quyền
“Phải làm sao để tha thứ à? Được, mày đi chết đi!” Tô Đàm Vân nhếch môi cười mỉa.
“Chị...” Lam Tiểu Nhã đau lòng khóc không thành tiếng, cô biết rằng ngày hôm nay chắc sẽ công cốc khi đến đây rồi.
Lúc này Vũ Minh Nhật cũng mua đồ trở về, Tô Đàm Vân đã tinh mắt nhìn thấy anh từ xa. Dù không ở Nam Vương thì cô ta cũng có thông tin của riêng mình, sớm đã biết hai người họ ở bên nhau từ lâu.
Trong đầu Tô Đàm Vân đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, cô ta bắt đầu thay đổi thái độ. “Lam Tiểu Nhã, nếu như mày muốn tao quay về cũng không phải là không được, tối mai mày đến đây gặp tao, nhất định phải đi một mình đấy!”
“Chị đồng ý sao?” Lam Tiểu Nhã kinh ngạc nhìn cô ta kêu lên. Mới vài phút trước còn sống chết không chịu, thoáng một cái liền dễ dàng mà đồng ý rồi.
“Tất nhiên, tốt nhất là mày đến một mình và đừng để Vũ Minh Nhật biết, bằng không thì tao sẽ thay đổi ý định đấy!” Tô Đàm Vân gật đầu khẳng định, nói xong cô ta liền mở cửa đi vào trong.
Lam Tiểu Nhã trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng, cô không ngờ chị gái vậy mà đồng ý dễ dàng như vậy, giờ thì cô yên tâm mà ăn nói với mẹ rồi.
“Người vừa nãy là Tô Đàm Vân, em gặp cô ta rồi sao?” Vũ Minh Nhật vừa khéo về đến, anh từ xa cũng trông thấy hai người nói chuyện.
“Minh Nhật, chị ấy đồng ý với em quay về rồi, em có thể yên tâm rồi!” Lam Tiểu Nhã mừng rỡ đáp.
“Cô ta thật sự đồng ý sao, không làm khó em một chút nào à?” Vũ Minh Nhật nghi hoặc hỏi lại, anh không tin Tô Đàm Vân cho lắm.
“Ban đầu chị ấy không chịu đâu, nhưng sau đó thì đổi ý định, em nghĩ ngày mai chúng ta có thể về rồi!” Lam Tiểu Nhã sụt sùi nói, suy cho cùng cô vẫn là một cô gái ngây thơ mà ai nói cái gì cũng tin được.
“Chuyện này tạm nói sau đi, em ăn mỳ trước rồi tính!” Vũ Minh Nhật đưa túi thức ăn trước mặt cô nói, dù gì thì phải no bụng trước đã.
“Ừm!” Lam Tiểu Nhã hiện tại trút được gánh nặng, cô mỉm cười rạng rỡ nhận lấy thức ăn trên tay anh.
...
Vũ Minh Nhật chu đáo đặt phòng khách sạn trước, anh biết hai người thể nào cũng phải ở lại đây ít nhất vài ngày. Khách sạn năm sao nằm ngay trung tâm thành phố, vị trí này cũng thuận tiện đi lại đến chỗ của Tô Đàm Vân đang ở.
Ban đêm, Lam Tiểu Nhã lén lút một mình ra ngoài, do anh đặt hai phòng riêng cho nên lúc cô đi anh lại không hề hay biết.