“Mau buông tôi ra!” Vũ Minh Nguyệt tức giận để đỏ cả mặt, cô trừng mắt nhìn Phó Tử Khanh gằn giọng nói lớn.
“Sao? Chỉ cho phép em được quyền nắm tay tôi kéo đi, còn tôi thì không à?” Hắn ta cong môi cười đáp lại cô, biểu cảm tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, làm người đối diện chán ghét.
Vũ Minh Nguyệt thở không ra hơi, cô mím môi đến ửng đỏ, hiện tại không có ai ở nơi này cô thật muốn đánh cho hắn một cái. Nghĩ là làm, cô đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai không, chân bắt đầu di chuyển vào thế công, một cước này cô nhất định phải khiến hắn đau đớn nằm một chỗ thì mới vừa lòng.
“Bộp.” Có điều Vũ Minh Nguyệt còn chưa kịp ra tay, thì Âu Dương Tư Duệ đã xuất hiện rồi, anh dùng lực bắt lấy cánh tay của Phó Tử Khanh rồi siết mạnh.
“Cậu, mau bỏ tay ra!” Giọng nói của anh lạnh lẽo, ánh mắt giống với Tula đang đòi mạng người.
Đáp lại anh Phó Tử Khanh vẫn dửng dưng không di chuyển, hắn khiêu khích nhìn anh, khoé môi lại giễu cợt cong lên.
Khoảnh khắc này giữa ba người chẳng khác nào là tình tay ba, mà Vũ Minh Nguyệt tim như nhảy thót ra khỏi lồng ngực, cô không nghĩ là Âu Dương Tư Duệ lại đến đây thế này. Thật là tức chết cô mà, đáng lý ra cô phải xử lý cái tên theo đuôi này sớm một chút.
Âu Dương Tư Duệ tiếp nhận sự khiêu khích của hắn, anh cũng không có nói gì hay tỏ ra giận dữ, chỉ là lực đạo của anh lại mạnh hơn, tàn nhẫn đem tay của Phó Tử Khanh siết đến đỏ bừng.
“Ah, đau, đau, đau.” Bị nắm đau, Phó Tử Khanh hốt hoảng kêu lên, hắn nhanh chóng thu tay về, trong mắt không thể nào kiềm chế được sự tức giận.
Âu Dương Tư Duệ lại càng không quan tâm đến hắn, anh quay người lại nắm lấy cánh tay của Vũ Minh Nguyệt hỏi han. “Em không sao chứ, hắn có làm em bị thương không?”
“Không có, em không sao!” Vũ Minh Nguyệt lắc đầu đáp, tay cô chỉ là có hơi đỏ, ngoài ra cũng không có gì đáng ngại.
“Không sao thì tốt rồi, đi, anh đua em về!” Nói xong anh liền nắm lấy tay cô.
“...”
Phó Tử Khanh lại một lần nữa trở thành người vô hình, công cuộc theo đuổi nữ thần của hắn chỉ mới bắt đầu thôi, mà lần nào cũng bị Âu Dương Tư Duệ cản trở.
“Này, tôi vẫn còn chưa nói chuyện với em ấy xong mà, cậu đưa em ấy đi đâu hả!” Phó Tử Khanh tức tối đuổi theo lớn giọng nói.
Có điều còn chưa đuổi kịp họ, thì lại bị một người khác chặn lại. Vũ Minh Nhật bây giờ mới xuất hiện, anh đưa tay ngăn cản hắn lại, không để cho hắn tiếp tục đuổi theo.
“Lại là ai nữa đây, một kẻ còn chưa đủ phiền phức hay sao? Mau cút ra, ông đây còn rất bận!” Phó Tử Khanh phẫn nộ trừng mắt gầm lên, khoé môi hắn giật giật.
“Tôi nói không thì sao? Này, nếu cậu có ý đồ không tốt với em gái tôi, thì tốt nhất là nên tránh xa con bé ra. Bằng không có là ai đi chăng nữa, thì tôi cũng khiến kẻ đó sống không bằng chết!” Vũ Minh Nhật không nói nhiều, anh lên tiếng cảnh cáo hắn, rồi thong thả rời đi.
“Em gái?” Phó Tử Khanh còn chưa kịp hiểu cái gì thì anh đã đi mất, khuôn viên trường chỉ còn mỗi hắn ta.
Phó Tử Khanh đứng ngây người một lúc, rồi lại bật cười thành tiếng như một kẻ điên. Hắn ta cũng chẳng có ý đồ xấu, chỉ là cảm thấy theo đuổi Vũ Minh Nguyệt là chuyện thú vị nhất hắn từng làm, chút khó khăn này với hắn chẳng là cái gì cả.
Lúc này sau lưng Phó Tử Khanh xuất hiện một bóng dáng nữ sinh, người chuyên gia nấp sau bóng tối Tô Đàm Vân, không biết cô ta lại là muốn làm cái gì nữa đây.
“Cậu là Phó Tử Khanh?”
Phó Tử Khanh còn chưa kịp nhận ra có người ở phía sau, thì cô ta đã lên tiếng hỏi trước.
Hắn ngạc nhiên quay lại, dùng ánh mắt dò xét nghi hoặc nhìn cô ta, hỏi. “Cô là ai, tại sao biết tên tôi?”
“Tôi tên là Lam Tiểu Nhã, lần trước tôi cũng đến nước M xem đua xe, ở đó tôi cũng có gặp qua cậu.” Tô Đàm Vân nhếch môi cười, cô ta bước đến gần hơn một chút. “Mà bỏ qua chuyện đó đi, giờ tôi có chuyện quan trọng hơn cần hỏi cậu đây, cậu thích Vũ Minh Nguyệt sao?”
“Thích thì sao, liên quan đến cô à?” Phó Tử Khanh cho hai tay vào túi quần, bộ dáng cao ngạo hất hàm hỏi ngược lại cô ta.
“Thật ra cũng không tính là liên quan, nhưng mà nếu chúng ta đã là người có chung mục đích, vậy thì tại sao không hợp tác với nhau?”
“Chung mục đích? Cô cũng thích Vũ Minh Nguyệt?” Phó Tử Khanh nhàn nhã đi đến ghế ngồi xuống, hắn châm chọc nói.
Tô Đàm Vân gương mặt méo mó khó coi hơn, nhưng rất nhanh cô ta đã điều chỉnh cảm xúc của mình lại. “Ha, tôi dĩ nhiên không thích Vũ Minh Nguyệt rồi, người tôi thích là Âu Dương Tư Duệ. Chúng ta có thể hợp tác, tôi giúp anh có được Vũ Minh Nguyệt và ngược lại.”
Phó Tử Khanh lười biếng chống cằm nhìn cô ta, bộ dạng dửng dưng không quá quan tâm, chỉ là muốn xem thử cô ta sẽ làm cái trò mèo gì đây.
“Anh thấy thế nào? Đối với chúng ta mà nói, hai bên đều có lợi!” Tô Đàm Vân lại tiếp lời.
Phó Tử Khanh vươn vai ngáp dài một cái, sau đó hắn đứng lên, quay người chuẩn bị trở về nhà, đem Tô Đàm Vân vứt sang một bên.
“Này, anh không nghe tôi nói sao?” Cô ta dù tức giận nhưng vẫn đuổi theo nói.
Bước chân của Phó Tử Khanh dừng lại, khuôn mặt hắn lạnh lẽo quay đầu nhìn cô ta, ngữ khí như muốn đóng băng người khác lên tiếng. “Không thích! Phàm là thứ tôi muốn, tôi sẽ tự mình giành lấy, ông đây không thích sử dụng mưu hèn kế bẩn. Còn nữa, cô không thích Vũ Minh Nguyệt thì tôi cũng chẳng thích cô, không thân nên miễn làm phiền!”1
“Anh...” Tô Đàm Vân tức giận đến mức muốn xì khói đỏ mặt tía tai, có điều người giống Phó Tử Khanh cô ta không thể động vào, cho nên chỉ có thể ẩn nhẫn chịu sỉ nhục.
Mắt thấy Phó Tử Khanh đi rồi, cô ta mới hậm hực giẫm mạnh chân xuống đất, rồi bực dọc bỏ đi.
...
Cả quãng đường dài từ trường học về Vũ gia, Âu Dương Tư Duệ lại không có nói lời nào, anh chỉ chăm chăm nhìn ra cửa sổ. Nhớ đến cảnh tượng Vũ Minh Nguyệt nắm lấy tay của Phó Tử Khanh kéo đi, làm anh thở cũng không thông.
“Anh Tư Duệ, anh bị làm sao vậy, không khoẻ chỗ nào sao?” Vũ Minh Nguyệt ngồi bên cạnh cảm nhận được gì đó, cô lo lắng hỏi anh.
“Không có, chỉ là anh đang nghĩ đến luận án của mình thôi!” Anh lắc đầu đáp, cố xua đi cái hình ảnh đáng ghét kia.
“Vậy thì tốt rồi! Nhưng mà em nghe nói, nếu như luận án của anh được chọn, thì sẽ được tuyển thẳng vào trường đại học ở Pháp, vậy anh sẽ đi du học sao?” Chợt nhớ đến lời đồn cô nghe được gần đây, cô ngập ngừng hỏi anh.
Âu Dương Tư Duệ đột nhiên im bặt. Anh là muốn thay ba quản lý tốt Âu Dương Đế Đoàn, cho nên anh cần phải học tập nhiều hơn nữa, có như vậy mới không phụ sự kỳ vọng của bản thân anh. Chỉ có ba năm thôi, anh nghĩ đi du học cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.
“Ừm, anh sẽ đi!” Mãi một lúc lâu anh mới thấp giọng trả lời cô.
Còn Vũ Minh Nguyệt nhận được đáp án lại trở nên trầm mặc, bởi vì cô biết Lam Tiểu Nhã cũng sẽ được đặc cách, thành tích của cô ta thật sự rất tốt nếu không muốn nói là xuất sắc.
Hai tay cô đan vào nhau, gương mặt cúi gằm xuống vì không muốn để lộ ra biểu cảm khó coi của mình.
“Minh Nguyệt!” Thấy cô trở nên yên lặng, Âu Dương Tư Duệ lo lắng gọi cô.
Vũ Minh Nguyệt lúc này ngẩng đầu lên, cô nghiêm túc nhìn anh, nói. “Anh Tư Duệ, em không muốn chờ đến khi mười tám tuổi nữa, em thật sự rất thích anh, chúng ta có thể hẹn hò không?”
_____