Thấy có người tới, Từ Thao tắt video call, nhưng Bành Trình vẫn cứ uống trà. Hai người đều âm thầm quan sát tiểu cô nương mới tới này.
Lớn lên rất xinh đẹp. Là loại tướng mạo điềm đạm dịu dàng cổ điển, không phải người giả tạo đầy đường bây giờ. Khi cười rộ lên còn rất sáng sủa, khiến người ta nhìn thấy mà thoải mái trong lòng.
Kiều Xảo vào nhà, đi theo sau lưng Tạ Nguyên Nghi, hormone tự nhiên trên người Tạ Nguyên Nghi tấn công lên người nàng, khiến cả người nàng đều nóng lên.
Khi nhìn thấy hai vị lão làng ngồi trên sofa, trước đó Kiều Xảo đã có tìm hiểu kỹ, biết được cả hai là lão tiền bối đức cao vọng trọng. Nàng tươi cười nói: “Chào hai bác, cháu là Kiều Xảo, chuyến du lịch về sau xin hai bác chiếu cố nhiều hơn ạ”
Một tiểu cô nương vừa xinh đẹp vừa lễ phép như vậy, có ai mà không thích, trong nháy mắt hai người đều quên đi khó chịu nho nhỏ vừa xảy ra, cười hòa ái với Kiều Xảo: “Mau ngồi, mau ngồi”
Chính mình ngồi đương nhiên không thể để tiền bối đứng được, Kiều Xảo chờ Tạ Nguyên Nghi ngồi xuống thì mới yên tâm mà ngồi theo.
Ghế sofa dài thoáng chốc có bồn người ngồi, bầu không khí có vẻ náo nhiệt hơn. Lần đầu tiên Kiều Xảo trải nghiệm cảm giác ngồi cùng một hàng với nữ thần, hài lòng đến mức trong lòng liều mạng gõ trống, da trống bị gõ đến rách, soạt một tiếng chảy ra dòng nước ngọt lịm, tưới lên cả người nàng, ngay cả sợi tóc con cũng đều đắc ý theo.
Bành Trình nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vuốt ve mép tách, nhìn thoáng qua Kiều Xảo, “Cháu tên là Kiều Xảo đúng không?”
Kiều Xảo cười gật gật đầu: “Đúng ạ”
Bành Trình khẽ cười cười: “Tên nghe rất hay, bác với bộ xương già này rồi cũng có thể nhớ kỹ được. Vậy, cháu nói một chút xem, là trà ngon hay là cà phê ngon?”
Ôi chao, đây là câu hỏi gì vậy... Kiều Xảo không hiểu ra làm sao.
Từ Thao ngồi ở một đầu khác của sofa khẽ cười thành tiếng, giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, lập tức nhún vai, cúi đầu uống cà phê của ông.
Kiều Xảo nhìn lên bàn trà, trước mặt Bành Trình đặt một bộ pha trà, còn trước mặt Từ Thao bày một tách trà xanh, nàng đã hiểu rồi.
Lão Bành pha tách trà cho lão Từ, nhưng lão Từ không thích uống mà cầm tách cà phê lên, lão Bành liền không cam tâm tình nguyện.
Kiều Xảo tức khắc có chút dở khóc dở cười, câu hỏi này là để xem nàng sẽ trả lời như thế nào.
“Trà và cà phê đều có những điểm tốt, đều có thể phát huy tác dụng làm đầu óc tỉnh táo, nâng cao tinh thần. Nói về hương vị thì trà thanh và dịu hơn, còn cà phê thì đắng hơn” Kiều Xảo cân nhắc câu trả lời, rất cẩn thận mà đáp.
Bành Trình là người có lòng dạ sâu, khi thấy Từ Thao người cùng thế hệ với mình nhận được vai diễn mới nên tự hạ thấp mình pha trà cho đối phương, không ngờ người này lại không cảm kích ông. Không cảm kích thì thôi, còn gạt trà Long Tĩnh đi không thèm uống mà đi uống loại cà phê hiện đại này.
“Cà phê sao có thể so được với trà! Pha ra chỉ một màu đen xì, làm gì có trình tự từng bước từng bước ra được hương vị chứ?” Bành Trình cũng không thỏa mãn với câu trả lời của Kiều Xảo, nhưng ông cũng không phải không hiểu lý lẽ, ông hiểu mình ném vấn đề này cho tiểu cô nương có chút không phân rõ phải trái, nhưng mà tâm lý vẫn rất tức giận, nói tới nói lui liền đem mũi nhọn chỉ hướng về phía Từ Thao.
Trên gương mặt ôn hòa của Từ Thao vẫn mỉm cười đúng mực như vậy, giống như không hề nghe ra trào phúng ám chỉ trong lời nói này. Đam Mỹ Hài
Trước đó tổ chương trình cũng không có cố ý sắp xếp tình tiết xung đột, về tình huống hiện tại là tất cả mọi người đều không có ngờ tới. Chỉ là show thực tế như thế này vốn dĩ là một chương trình để khách mời phần lớn ỷ lại và tự do phát huy năng lực của mình, một vài xung đột nhỏ cũng gián tiếp tạo điểm nhấn, tổ đạo diễn cũng không có can thiệp vào thêm.
Tạ Nguyên Nghi quay đầu lễ phép hỏi lão Từ có thể để cô nếm thử tách trà xanh này một chút không, tác phong của cô nhanh nhẹn khiến lão Từ vui vẻ đồng ý.
Cô nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấc nắp tách ra khỏi mép tách, dùng chóp mũi hít ngửi một hơi, ừm, mùi của trà Long Tĩnh thơm ngát quả nhiên là danh bất hư truyền. Cô khẽ uống một ngụm nhỏ, giống như trong tay đang nâng trân bảo hiếm có của thế gian.
Kiều Xảo đã cố gắng khống chế ánh mắt của mình, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn sang Tạ Nguyên Nghi. Quá... quá đẹp mắt, nữ thần uống trà cũng mê người như thế, thẳng thắn khiến người ta nhìn không chớp mắt...
Camera-man đã bắt được góc quay và thời cơ rất tốt, quay được ánh mắt nhìn chăm chú mà ngây dại của Kiều Xảo khi nhìn Tạ Nguyên Nghi. Tổ hậu kì vô cùng nghịch ngợm mà thêm lên màn hình một câu “Sự si mê của tiểu mê muội”, khơi dậy tư tưởng thiếu nữ của rất nhiều khán giả, nhao nhao lưu lại ánh mắt và vẻ mặt này của Kiều Xảo làm emotion.
Bành Trình nhìn tách trà mà ông pha được đối xử tôn trọng như vậy, sắc mặt của ông hòa hoãn lại một chút. Thật ra ông giận không phải là chuyện Từ Thao uống cà phê, người ta thích uống cái gì thì uống, ông lười quản, chuyện khiến ông giận xuất phát từ việc ông tôn trọng nên pha trà cho đối phương nhưng không nhận lại được sự tôn trọng đáng có, chuyện này thật khiến người ta mất hứng.
“Trà này pha thủ công vẫn ngon như vậy, không khác gì với trà pha bằng máy cả, chỉ là có tốn một chút thời gian, so với thời gian pha một tách cà phê để đợi ai đó thì pha trà sẽ tiện hơn”
Tâm tư của lão Bành đương nhiên Tạ Nguyên Nghi nhìn ra, vừa rồi cô nói như vậy cũng để lão Bành hết giận, mà cũng cho lão Từ mặt mũi.
Quả nhiên Bành Trình cũng không so đo chuyện vừa rồi nữa, sắc mặt thoáng chốc cười vui vẻ, “Đúng, đúng, ngày mai bác dạy cháu pha trà, trà cụ ở đây vẫn không quen tay lắm...”
Vẻ mặt của Từ Thao cũng nhẹ nhõm đi vài phần, cùng nói chuyện với Kiều Xảo ngồi bên cạnh.
Khi đến giờ, dựa theo sự sắp xếp của tổ chương trình, nhóm du khách bốn người vừa quen biết nhau đã vừa cười nói vừa lên máy bay, bay đến địa điểm đầu tiên của chuyến du lịch này, Turfan.
Nói đến Turfan thì trong đầu mọi người liền hiện ra một mảnh vườn nho rộng lớn, bên cạnh đó còn có các cô gái vừa hái nho vừa cười đùa náo nhiệt.
Dọc theo đường đi Kiều Xảo đều đang suy nghĩ đến hình ảnh nàng và Tạ Nguyên Nghi cùng hái nho. Không có người đại diện, không có fan cuồng nhiệt vây quanh, hai người các nàng là thân mật nhất. Nho này ngọt quá à, cho chị ấy nếm thử, chùm nho kia cao quá với không tới, chị ấy liền ôm nàng nâng lên hái lấy...
Kiều Xảo vừa tưởng tượng rồi lại không khống chế được mà đỏ cả mặt. Hai vị lão làng ngồi phía trước xem tạp chí, thường thường nói vài câu. Còn ngồi bên cạnh nàng chính là Tạ Nguyên Nghi, người đang yên tĩnh cúi đầu độc sách. Vài sợi tóc bên tai cô rũ xuống bên vai, kéo theo âm thanh sàn sạt nho nhỏ vang lên, dừng lại trên trang sách.
Trang sách đó thật may mắn biết bao.
Khi đến nơi, Turfan khác hoàn toàn với thành phố đầy nhà cao tầng, nơi mà giương mắt nhìn lên chỉ thấy một khoảng trời nhỏ hẹp, nơi đây trên đỉnh đầu mọi người là bầu trời xanh trong mênh mông vô bờ, và trước mắt họ là một sườn núi thấp bé, trên núi có rải rác những ngôi nhà, thoạt nhìn như một thôn xóm.
Đạo diễn cầm loa truyền đạt lời nói: “Hoan nghênh mọi người đến với Turfan xinh đẹp, tại đây chúng ta sẽ được trải nghiệm tiệc khiêu vũ rất độc đáo, thưởng thức những quả nho Turfan nguyên chất nhất. Tổ chương trình đã đặt xong khách sạn cho mọi người rồi, chỉ là nơi này điều kiện hạn chế, chúng ta chỉ có thể lái một chiếc ô tô lên đó mà thôi, cho nên mọi người cần phải tự mình đem hành lý lên núi”
Ngay tức khắc bốn người đều sửng sốt, mắt mở to tròn nhìn tổ chường trình tay chân lanh lẹ dọn dụng cụ lên xe, sau đó nhìn lại vali hành lý của mình, rồi ngước mắt nhìn lên ngọn núi phía trước.
Sườn núi này sao lại cao thế!