Tim Kiều Xảo tức khắc không kiềm chế được mà nhảy lên. Hàng vạn cảm xúc cùng nhau xông lên đầu, làm cho da đầu nàng tê dại một trận, mười đầu ngón tay đều co lại.
Ngón tay của nữ thần rất ấm áp, rất mềm mại, gián tiếp ấn lên môi của nàng, tựa như lông chim nhẹ phất qua mặt nước, lại giống như... nụ hôn triền miên nhẹ nhàng của người yêu.
Tạ Nguyên Nghi nhìn lông mi rơi rung động vì khẩn trương của Kiều Xảo, chúng như những chiếc lá thông tir mỉ. Khi cảm nhận được xúc cảm mượt mà, trong lòng cô nổi lên một chút gợn sóng. Màng môi khô ráo của Kiều Xảo bị cô làm cho mềm mại dịu xuống, khi sờ lên giống như cánh hoa nhiễm giọt sương, ẩm ướt mà mềm mại.
Trong mắt Tạ Nguyên Nghi chợt nổi lên ánh sáng nhạt sâu thẳm, mà có lẽ chính cô cũng không phát hiện ra.
“Khụ, à ừm, cô Tạ à, nên lau rồi” Mặt nạ môi đã được đắp lên rồi, nhưng ngón tay của Tạ Nguyên Nghi vẫn luôn sờ qua sờ lại ngoài mép Kiều Xảo. Cô học trò đứng bên cạnh càng ngày càng thấy cách làm này không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào, không nhịn được mở miệng nhắc nhở.
Tạ Nguyên Nghi sửng sốt một chút rồi nahnh chóng phản ứng lại, sắc mặt không thay đổi nhẹ nhàng lấy tay ra, cầm một cây cọ và chiếc khăn nóng tới lau sạch sẽ phần da môi chết bên ngoài.
Tạ Nguyên Nghi nghiêng người lấy đồ trong xe đẩy, còn Kiều Xảo thì cứng đờ cổ như trước, vẫn duy trì tư thế vừa rồi không hề nhúc nhích, từ hai bên tai cho đến xuống cổ đều phủ một tầng mây hồng, tựa như hòn ngọc bích trắng sáng trong nắng xuân.
Khi Tạ Nguyên Nghi cúi đầu lấy đồ thì hoảng loạn trong mắt cô mới tản đi. Cô không có mục tiêu cầm lấy chai này rồi bỏ xuống, lấy chai kia nhìn lần rồi lại bỏ xuống.
Đầu óc cô bây giờ hoàn toàn trống rỗng.
“Kem bảo vệ ở tầng thứ hai ạ” Cô học trò có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở. Xe trang điểm này có ba tầng, mỗi tầng đều có kết cấu tinh vi nghiêm ngặt, nhét đầy các thứ, chỉ có chuyên viên trang điểm với kinh nghiệm phong phú như Trần tỷ thì mới có thể nhớ rõ mọi ngóc ngách của xe đẩy này thôi.
Cô học trò vô cùng đơn giản mà nghĩ, Ảnh hậu đại nhân không thường tiếp xúc với xe trang điểm chuyên nghiệp này nên nhất thời không tìm được thứ mình cần cũng là điều vô cùng bình thường.
“À, được” Tạ Nguyên Nghi lập tức lấy lại thần trí, đem cảm giác cào tâm cào phế khó hiểu này đè xuống, thuận tiện mở tầng thứ hai của xe đẩy ra.
Cô không ngờ mình quay phim lâu như vậy rồi, chuyện tuy chưa làm nhưng cũng đã thấy qua nhiều, so với chuyện này còn phải cao cấp hơn mấy lần, một chiếc xe đẩy thì tính là cái gì.
Nhưng để vì che giấu sự thất thần vừa rồi của cô, Tạ Nguyên Nghi chỉ đành phải thừa nhận.
Cô chọn một loại kem dưỡng ẩm trong hàng loạt các chai và hộp trong xe, loại này có thể làm giảm đi tình trạng da khô khốc và xỉn màu bây giờ của Kiều Xảo, như vậy khi đánh lớp nền lên sẽ dễ dàng hơn.
Đầu ngón tay Tạ Nguyên Nghi lấy một chút kem, máu tím nhạt sáng bóng bám vào ngón tay trắng như ngọc của cô, như bông hoa linh lan yên tĩnh nở ra. Kiều Xảo hơi ngửa đầu lên, cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh của cô di chuyển xung quanh mặt mình, trên trán, xuống chóp mũi, đến hai má và cằm thì có thêm một chút lớp kem màu tím.
Nhẹ nhàng linh hoạt, nét vẽ trôi chảy. Bắt đầu từ ở giữa mặt, cô dồn sức ở cổ tay, dùng đầu ngón tay mềm mại như không xương chạm nhẹ lên má nàng, tán đều kem ra.
Chất kem màu oải hương tan vào da, xóa đi màu vàng sẫm vốn có trên gương mặt nàng, cọ che khuyết điểm tinh mịn nhẹ nhàng quét qua, một vài nốt mụn nhỏ như tan biến đi, nhẹ nhàng ẩn hiện sau lớp phấn mịn màng.
Tạ Nguyên Nghi chần chừ giữa các loại kem nền, cuối cùng cô chọn loại kem nền ẩm và nhẹ cho da mặt. Cô quẹt hai lần lên vùng hổ khẩu (*), nhẹ nhàng chấm lấy lớp lông dê vừa mềm vừa dày, bột phấn như tuyết phớt qua, tựa như hoa đào rơi trong gió, từng bút từng bút, trơn tru lại tinh tế mà nhẹ nhàng vỗ về lớp mỡ dê trên làn da tay trắng trẻo như ngọc này.
(*) Hổ khẩu: vịt rí ở giữa ngón cái và ngón trỏ.
Cô nhẹ nhàng vẩy cọ tán kem nền, làm rơi ra từng hạt kem tinh xảo. Tạ Nguyên Nghi lướt nhẹ qua mặt Kiều Xảo, như đặt hoa vào nước, tạo ra một cảnh xuân tuyệt đẹp.
Cô học trò ở một bên nhìn đến ngây người. Là một chuyên viên trang điểm, kiến thức cơ bản có vững hay không thì chỉ cần nhìn vào lớp trang điểm thế nào thôi. Vừa rồi thủ pháp mây bay nước chảy, lưu loát sinh động của Tạ Nguyên Nghi như đang ung dung múa bút, cuối cùng thành phẩm lại tinh xảo như vậy. Những vấn đề nhỏ trên mặt Kiều Xảo bị che đậy sạch sẽ, lại còn tươi sáng vô cùng tự nhiên, giống như từ trong làn da lộ ra một mảng đỏ hồng mềm mịn.
Tay nghề của Ảnh hậu đại nhân quả nhiên là ngang tài với Trần tỷ, cô học trò tức khắc sáng mắt lên.
Ánh mắt Tạ Nguyên Nghi lướt qua nửa tầng chứa son môi của xe đẩy, suy nghĩ xem lấy màu nào thì hợp với lớp trang điểm của Kiều Xảo. Cô ném khăn tay ướt vào thùng rác, nhẹ nhàng mở son môi ra.
Khi đẩy son lên thì phát ra một tiếng “pa” nho nhỏ, nhưng nó lại khiến cho cả người Kiều Xảo run lên, như cây ngọc bích rớt xuống, rải đầy bông hoa dưới đất. Nàng đưa mắt nhìn ngón tay thon dài như ngọc ở bên môi, trong lòng như có nhánh hoa hồng nở rộ, bay phất phới tán loạn trên vụn hoa, xoay chuyển giữa không trung, nhưng lại không hề đáp xuống nhụy hoa.
Tay trái Tạ Nguyên Nghi nâng cằm Kiều Xảo lên, “Mở miệng ra một chút”
Kiều Xảo ngoan ngoãn mở miệng ra.
Tạ Nguyên Nghi nghẹn cười, khéo mắt mang theo một chút lấp lánh: “Không cần hé thành chữ o như vậy đâu, chỉ cần hé ra một chút là được rồi”
Gương mặt Kiều Xảo nhiễm lấy một tầng mây hồng, giữ cố định lấy cằm.
Buổi sáng Kiều Xảo đã ăn bánh bao khoai môn và sữa nên hương thơm thoang thoảng của đồ ăn hòa cùng với hơi thở của nàng, đánh xúc cảm ấm áp lên bàn tay đang thoa son của Tạ Nguyên Nghi.
Đột nhiên Tạ Nguyên Nghi cảm thấy tay hơi nóng lên, nhưng nhiệt độ trong phòng không có cao như vậy, không lý nào lại nóng như thế.
Cô lấy một chút phần son rồi dùng cọ nhẹ nhàng vẽ lên môi. Như rặng mây đỏ gặp mưa, cánh môi béo mập trắng mịn ban đầu giờ đây được tô một lớp hồng hồng đáng yêu. Tạ Nguyên Nghi dùng ngón út của mình thấm một chút màu sáng trong khay son rồi nhẹ nhàng ấn lên đôi môi no đủ mềm mại kia.
Chỉ là khi cô vừa chạm vào, cảm giác như lọt vào trong mây.
Ngón tay Tạ Nguyên Nghi hơi khựng lại, nhìn cánh môi được cô tô lên một màu đỏ hơi mở ra trước mắt, nó như một đóa hoa bỉ ngạn đẹp mê người, hóa thành một đôi tay vô hình khuấy động trái tim cô, khuất đến hai mắt cô nhìn chằm chằm vào nó, hận không thể dùng môi của mình chặn nó lại...
“À... tiền bối, mép môi em có cái gì sao?” Kiều Xảo nhìn thẳng vào Tạ Nguyên Nghi đang càng lúc càng đến gần mình, trong lòng quay cuồng kịch liệt, như kênh đào vỡ bờ, cuồng phong thổi lên, như một giây sau sẽ chủ động tiến tới loại bỏ những centimet cuối cùng giữa hai đôi môi...
“À, không có gì... quan sát dáng môi em một chút thôi” Lúc này sợi dây cung đang căng chặt trong đầu Tạ Nguyên Nghi mới dịu xuống, thần sắc trên mặt trở về bình tĩnh trong nháy mắt, vân đạm phong khinh lấy chì kẻ môi.
Cô cố gắng kiềm chế và giúp Kiều Xảo tô xong môi. Khi quay người đi thì rút một cái khăn ướt, lau lên bàn tay không hề dính phải một vết bẩn nào.
Cô không dám quay đầu lại, vì chỉ cần nhìn thấy hai cánh môi mềm mại xinh đẹp kia thì sẽ không kiềm chế nổi mà đắm chìm vào, sau đó cả người đều trở nên kỳ quái vô cùng...
“Trang điểm và tô môi chính là như vậy, về phần kẻ mắt thì loại nào phù hợp hơn cô sẽ hiểu rõ hơn tôi, vậy thì tiếp theo nhờ cô rồi”
Ảnh hậu đại nhân nói chuyện không hề kiêu căng chút nào, cô học trò nhỏ được sủng ái mà lo sợ: “Là việc tôi nên làm mà, rất cám ơn cô Tạ giúp đỡ!”
“Không có gì, tôi đến bộ phận khác kiểm tra xem” Tạ Nguyên Nghi xách túi lên rồi đi ra ngoài.
Kiều Xảo nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Nguyên Nghi, không biết vì sao trong lòng lại nảy ra lên sự mất mát, còn có một chút cảm giác không thể diễn tả rõ được...
Vừa rồi có phải là nữ thần muốn hôn nàng không?
Kiều Xảo bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ hơn. Sao có thể chứ, chị ấy là Tạ Nguyên Nghi, là Ảnh hậu được người người kính trọng, làm sao lại có xúc động muốn hôn môi với người mới như nàng chứ!
Cô học trò nhỏ ở bên cạnh từ quan sát học tập đến sống chết mặc bay rồi lại ngụy trang thành không khí kia đưa mắt nhìn Tạ Nguyên Nghi rời đi, sau đó nhìn Kiều Xảo ngồi yên trên ghế trang điểm, biểu cảm trên mặt thì cứ là lạ. Cô học trò nhỏ thở hắt ra một hơi, cử động tứ chi đang chết lặng của mình, nhanh nhẹn hoàn thành phần trang điểm mắt còn lại cho Kiều Xảo.
Sao cô cứ cảm thấy giữa hai người họ là lạ, giống như... giống như tiểu cô nương và tú tài nảy sinh tình cảm với nhau nhưng lại không dám thổ lộ vậy.
!!!
Cô học trò nhỏ sợ đến vỗ đầu của mình, xem phim thần tượng nhiều quá rồi, cả ngày toàn nghĩ ngợi lung tung gì đâu.
*
@Phim truyền hình Lầu Yên Vũ: #Lầu Yên Vũ# 《Lầu Yên Vũ》do @Tập đoàn truyền hình và điện ảnh Xuyên Hải và @Công ty giải trí quả Cam hợp tác sản xuất chuẩn bị khai máy, @Kiều Xảo V @Diễn viên Tô Hành @Chu Ngọc, hôm nay sẽ là lần đầu tiên công bố poster tuyên truyền của các diễn viên. Cùng với đó là Ảnh hậu song kim (*) @Tạ Nguyên Nghi V lần đầu đảm nhiệm Nhà Sản Xuất, chung thủy không đổi thay với “Yên Liễu” @Kiều Xảo V lần này sẽ đem lại cho chúng ta những bất ngờ và cảm động thế nào đây?
(*) Song kim: hai lần đạt giải Ảnh hậu.
Trước đó Xuyên Hải chỉ tung ra ngoài tin tức đầu tư cho bộ phim mới của đạo diễn Quách, đồng thời bộ phim sẽ do Tạ Nguyên Nghi làm nhà sản xuất, nhưng các diễn viên là ai thì vẫn chưa công bố.
Xuyên Hải, Quách Tử Tùng, Tạ Nguyên Nghi, lấy bừa một người ra để nói thì có thể nói hết cả buổi sáng, bây giờ một khi “Hoàng hậu Nghi Chương” được chiếu thì tỉ lệ người xem truyền hình sẽ tăng mạnh, Xuyên Hải và Tạ Nguyên Nghi càng bị theo dõi gắt gao, gần như chỉ cần một chút mờ ám đều có thể lên hotsearch.
Với nhiệt độ có sẵn, bài đăng poster tuyên truyền vừa up lên chưa đến một tiếng thì đã phá vạn like, phối hợp với tuyên truyền quan hệ xã hội của đoàn đội thì trong một ngày đã leo lên hotsearch.
“Ảnh hậu là nhà sản xuất, Tiểu Kiều là nữ chính, á, sao tôi ngửi được mùi gian tìn vậy nè [lóe mắt cười]”
“Không phải nói chứ Kiều Xảo cũng đẹp quá chừng luôn! Yên Liễu vừa lên sàn đã làm tôi mê đến thần hồn điên đảo, bây giờ Đỗ Bồng lên thì tôi cảm giác mình sắp cong luôn rồi aaa”
“Woa, đóng chung với nhau hai bộ phim rồi! Đây quả đúng là CP ngọt ngào nhất mà tôi từng đu, mỗi ngày thức dậy đều bị tăng đường huyết! Truy tinh thật tốt, tiền trà sữa đều giảm đi rồi QVQ”
“Xin tên son môi, xin màu kẻ mắt, xin tên sơn móng tay... cầu xin mọi người cho tôi ôm Kiều Xảo về nhà đi!”
Danh tiếng của Kiều Xảo được đánh giá cao như vậy không phải là không có nguyên nhân.
Bối cảnh của nàng sạch sẽ như một tờ giấy, ngoại trừ lúc đầu tham gia show có hơi lúng túng thì không có bất kì vết đen nào. Thứ hai là vận khí của nàng tốt, không có nhận phim dở, phô diễn ra một Yên Liễu vô cùng sâu sắc, để lại ấn tượng rấu sâu trong lòng khán giả, chỉ một vai phối hợp diễn nho nhỏ như thế nhưng nhiệt độ lại không hề thua kém nữ hai nữ ba, hashtag #Tạ Kiều# mấy ngày nay bị nhóm thủy quân an lợi đến lên hotseach.
Nhưng mà điểm xuất phát cao không hẳn là tiền độ chói lọi, một lần nổi tiếng nhưng sau đó trở thành người thường, thậm chí bị đuổi ra khỏi giới cũng xếp hàng dài. Cho nên khi thấy Kiều Xảo có vận khí tốt như vậy, vừa đóng phim đã là nữ chính đại IP (*), bây giờ lại còn là “Quách nữ lang (**)”, tất nhiên có người sẽ ngồi không yên, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào mỗi lời nói và hành động của Kiều Xảo, ngóng chờ có thể bắt lấy bím tóc của nàng, sau khi bắt được sẽ xào kịch liệt, xào đến khi nàng sụp đổ mới thôi.
(*) Đại IP: phim được đầu tư hoành tráng.
(**) Quách nữ lang: ý nói Kiều Xảo lên giường với đạo diễn Quách.
Nhưng mà họ mặc kệ đau mắt mà đào bới nửa ngày, đến cả QQ cũ mà Kiều Xảo dùng đã lâu cũng bị đào ra được. Trong đó đều là những sinh hoạt hằng ngày, một vài lần truy tinh, tùy bút về phong cảnh, rất ít khi có selfie.
Nhóm marketing đào tư liệu suốt một đêm chỉ cảm thấy cổ họng như có một mùi tanh, trợn tròn mắt.
Mấy tấm selfie này trông rất xinh đẹp và mượt mà, so với bây giờ cứ như là đúc cùng một khuôn ra, vậy thì lên bài chê bai kiểu gì đây?
Tùy bút phong cảnh đều là những lá cây tươi mát hoặc là những động vật nhỏ dễ thương, vậy thì lên bài chê bai kiểu gì đây?
Còn những nhật ký truy tinh dường như đều là “Tạ Nguyên Nghi cố lên!” “Rất thích nhan sắc của Ảnh hậu nha, à không đúng, diễn xuất của nữ thần cũng tốt như tạc tượng luôn!” Vậy thì... ôi?
Người thì nói tiếng người, quỷ thì nói tiếng quỷ, nói chung một việc có thể dùng ngàn vạn cách biểu đạt để ám chỉ ngàn vạn tin tức. Trong đầu của các paparazzi đang phát rồ kia chợt xẹt qua một luồng sáng tà đạo, họ liếc mắt nhìn nhau, cười hiểm độc.
Tạ Nguyên Nghi ở đoàn phim bận cả ngày, khi kết thúc công việc thì chạy bộ truyền thông một chuyến, cơm tối cũng chẳng màng ăn. Mang theo thể xác và tinh thần đều mệt mỏi về nhà, cởi giày cao gót ra, ném túi xách lên sofa, lười biếng duỗi lưng đi vào phòng tắm. Bây giờ chuyện cô muốn làm nhất không phải là ăn cơm mà là tắm nước nóng.
Phòng tắm hơi nước dày đặc, Tạ Nguyên Nghi nằm trong bồn tắm lớn, lẳng lặng hưởng thụ chức năng xoa bóp của bồn tắm. Vòi phun theo quy luật bơm nước hoặc khí vào bồn, nén lại trên làn da, xóa đi mệt nhọc vây chặt lấy cô cả một ngày.
Cuối cùng cũng khỏe lại rồi. Tạ Nguyên Nghi thở phào một cái, mặc áo ngủ vào đi đến phòng bếp, lúc này cô mới cảm nhận được bụng đói meo, rất cần một số thức ăn để làm dịu cảm giác nóng rát trong dạ dày.
Một không gian bếp rộng rãi và đầy đủ tiện nghi, không nhiễm một hại bụi nhỏ.
Về phần trong tủ lạnh thì không cần nhìn đến, ngoại trừ nhân sâm thì chính là thuốc hạ sốt.
Tủ rượu thì đầy ắp, nếu như lấy champagne làm bữa tối thì... cô lại không điên như thế.
Tạ Nguyên Nghi thở dài, vốn dĩ cô dự định kết thúc công việc thì trên đường về nhà sẽ tiện đường mua chút trái cây làm bữa tối, nhưng khi chạy đến bộ truyền thông ký xong văn kiện thì đã quên mất chuyện này. Bây giờ cô mới vừa tắm xong còn đang mặc áo choàng tắm, rất lười thay đồ, đeo khẩu trang rồi ra ngoài mua đồ, an ninh của chung cư lại quá tốt, ngay cả cơm hộp cũng không đưa vào được.
Tạ Nguyên Nghi cầm điện thoại lên rồi lại để xuống. Gần đây không biết vì sao Trương Hải Phong cứ như uống thuốc nổ vậy, vừa thấy cô là như thấy ôn thần vậy. Quên đi, Tạ Nguyên Nghi bỏ điện thoại vào trong túi, đều đã giờ này rồi, chạy qua chạy lại cũng cực, không muốn để hắn gặp xui xẻo.
Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe lên ánh sáng.
Bánh quy và cá khô lần trước Kiều Xảo tặng cô vẫn chưa có ăn hết!
Một giây trước Tạ Nguyên Nghi còn ôm bụng ụ mặt xuống, khi nhớ ra được chuyện này thì sắc mặt lập tức chuyển trời quang mây tạnh, chạy từng bước nhỏ đi vào phòng bếp. Cô mở tủ lạnh ra, lấy hộp bánh quy ra, mở nắp, ngay lập tức hương sữa tỏa ra khắp phía. Lại tiện tay lấy thêm hai con cá khô, ừm, thơm quá, tay nghề của tiểu nãi miêu còn tốt hơn dì Trương nữa!
Ăn hai miếng, mỗi tối chỉ được hai miếng mà thôi. Hai mắt Ảnh hậu đại nhân tràn đầy quyết tâm.
Tạ Nguyên Nghi vì duy trì vóc dáng nên nhiều năm qua bữa tối đều là một chút trái cây hoặc là rau luộc mà thôi, nếu có xã giao thì cũng ăn vài món chay là xong việc.
Nhưng hôm nay cô phá lệ rồi.
Ảnh hậu đại nhân sững sờ nhìn hai bình đồ ăn rỗng tuếch trước mặt, không thể tin vào hai mắt mình nữa. Cô lấy điện thoại ra run rẩy tính calo.
Nửa hộp bánh quy nặng bao nhiêu? Hai trăm gram? Ừm, vậy mất hai trăm gram cũng được... cái gì, 866 kcal! Tạ Nguyên Nghi bị dọa đến hít vào một hơi.
À đúng rồi, đột nhiên cô nhớ ra, Kiều Xảo từng nói bánh quy này ít đường, tỉ lệ bơ dầu cũng thấp thích hợp, vậy thì nhiệt lượng chắc là sẽ giảm đi nhiều đúng không? Hơn nữa cái bình này nhỏ như vậy, đều lớn bằng bàn tay, nhất định không nhiều bằng 200 gram đâu!
Còn có cá khô... cá có thể ít nhiệt lượng hoặc nhiều nhiệt lượng! Vậy thì, vậy thì xem ra không tính được rồi.
Ảnh hậu đại nhân lừa mình dối người bấm đốt ngón tay tính nửa ngày, cuối cùng chịu không nổi ngã người ra sau, cả người nằm phịch lên sofa.
Xong rồi, một buổi tối mà ăn nhiều muối với calo như vậy, sáng mai thức dậy chân sẽ sưng lên cho xem.
Tạ Nguyên Nghi nhận mệnh đi tới trước máy chạy bộ, quyết định chạy một tiếng rồi tắm lại lần nữa, sau đó đi ngủ.
Không thể lừa mình dối người được.
Chờ đã, lừa mình dối người?
Tạ Nguyên Nghi từ từ co hai chân lên, càng lúc càng cảm thấy từ này có chút không thích hợp.
Giống như hôm qua Trương Hải Phong uống nhầm thuốc tự mình lẩm bẩm vậy...
Cô lừa mình dối người chuyện gì chứ? Tạ Nguyên Nghi cẩn thận nhớ lại, cô chưa từng trốn thuế hay làm lậu cái gì, làm người làm việc gì cũng không trái với lương tâm trời đất, ngay cả đêm nay cô mệt như chó cũng phải tắm rửa sạch sẽ, không phải còn ngoan ngoãn đến đây chạy bộ sao? Cô tự mình dối người chuyện gì chứ?
Không thể hiểu nổi...
Tạ Nguyên Nghi cảm thấy trong khoảng thời gian này nhất định là cô bận đến điên rồi nên mới làm cho thần kinh rối loạn, luôn thích nghĩ chút chuyện không đầu không đuôi.
Không đúng, nhất định là bị Trương Hải Phong lây bệnh rồi, hắn mới là rối loạn thần kinh, thấy cô muốn đến đoàn phim liền như cải trắng nhà mình bị heo cướp đi vậy, vẻ mặt như thiểu năng trí tuệ.
Bởi vậy, Ảnh hậu đại nhân quyết định trước khi Trương Hải Phong hồi phục lại thì mặc kệ hắn, toàn tâm toàn ý chăm chỉ với chuyện làm phim và show truyền hình.
Đáng thương cho Trương Hải Phong, nếu như lúc này hắn biết suy nghĩ của Tạ Nguyên Nghi đoán chừng là sẽ tức giận đến hộc máu.
Chạy rồi chạy, Tạ Nguyên Nghi cảm giác trong túi áo của mình có gì đó, vừa lấy ra xem thì là điện thoại. Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên để ở đâu, quyết định lướt xem tin tức một chút, dù sao chạy bộ cũng là dùng chân.
#Kiều Xảo quá khứ tàn khốc#
“Nhẫn nhịn nhiều năm, muôn vàn nịnh nọt nhận được sự dẫn dắt của Ảnh hậu”
“Nữ nhân tâm cơ thượng vị! Sau lưng CP siêu hot “Tạ Kiều” đúng là bạch liên nữ không liêm sỉ tự xào CP”
Vừa rồi dư luận vẫn đang nhiệt liệt thảo luận về “Lầu Yên Vũ” thoáng chốc liền đổi gió, bản thảo của các trang marketing đều chiếm hết trang chủ của weibo.
Bước chân Tạ Nguyên Nghi chậm lại, nhìn lên tiêu đề bắt mắt này, ánh mắt thâm sâu.
Dám động vào người của cô sao?
___________
Mình tạm ngưng truyện này một thời gian để chỉnh sửa lại bộ truyện Tâm sự ngọt nhất thế giới nha mọi người, nhưng mình sẽ cố gắng 1 tháng 1 chương nha =))))) lâu xíu, mọi người thông cảm