Bài hát đã dứt mà dư âm còn vang vọng.
Hội trường như cũ thật lâu sau vẫn không có tiếng động.
Ai đó hô to.” Bis Bis” Sau đó tất cả đều đồng thanh hô to.
Diệp Chấn nhìn nữ nhi nhỏ bé của mình cầm vỹ đứng trên sân khấu thoả mãn lạ thường.
Các thí sinh xếp sau Diệp Tử khuôn mặt xanh mét.
Tạm không bàn đến tài năng, biểu diễn trong không khí dư âm của người khác, hơn nữa còn là dư âm rất xuất sắc không cần nói cũng biết là vô cùng bất lợi.
Mọi người nhìn nhau đồng dạng thấy được trong mắt nhau sự lo ngại.
-”Mời thí sinh tiếp theo, 09 Tiếu Hân.” chủ trì lần nữa xuất hiện, nhưng không giống những lần trước khi ông lên tiếng khán giả sẽ ngừng lại lắng nghe, lần này khán giả đều không ngừng bàn tán.
-”hay quá đi, tôi sẽ bình chọn cho cô ấy”
-”nữ thần của tôi, tôi chết đây...”
-“...”
-“...”
-“...”
Duẫn Thừa Húc đưa mắt nhìn vào góc phòng chờ, tại nơi đó lần nữa xuất hiện thân ảnh nho nhỏ ấy.
-”mèo hoang a mèo hoang, em thật không đơn giản a” Duẫn Thừa Húc khoé môi tà tà nụ cười, tròng mắt màu xanh lơ cao quý tràn đầy thưởng thức đối với Diệp Tử.
Chỉ vài phút cô đã hoàn toàn phá vỡ sân khấu của các thí sinh biểu diễn trước mình.
Từng cái nhấc tay, nhấc chân, khoé mắt nhìn nghiêng, xoay người, động thái kéo vỹ đều vô cùng hoàn mỹ như tập trên cả trăm lần.
Rõ ràng cô chỉ là một nữ sinh cấp ba a?
Duẫn Thừa Húc thú vị rút điện thoại, vô cùng “lơ đễnh” hướng ống kính về phía Diệp Tử.
“Tách” một tiếng cực nhỏ, thân ảnh nho nhỏ đang ngồi đằng kia liền xuất hiện trong màn hình điện thoại của hắn.
Ngón tay thon dài chạm nhẹ vào màn hình, một cửa sổ chat hiện lên.
-”tra cho ta cô gái này, thật chi tiết” ngón tay lướt nhanh nội dung tin nhắn sau đó ưu nhã thoát ra cửa sổ.
.
.
.
Kết thúc vòng 1.
Sẽ có thời gian 15p để ban giám khảo lựa chọn 10 thí sinh có thể tiếp tục chặng đường, 5 thí sinh bị loại.
Trên mạng sẽ liên tục thống kê lượt bình chọn của khán giả sau đó công bố tại vòng cuối.
Mà hiện tại, trong phòng đợi, nhóm giám khảo đang vô cùng náo “nhiệt“.
-”thật không ngờ trong vòng 15 phút, cô ấy có thể viết ra một đoạn nhạc hay như vậy”-”tài năng như vậy, vì sao tôi chưa từng được nghe nhắc đến a?”
-“...”
-“...”
Trước bàn vây quanh mười người. Không ngừng có tiếng tranh luận, mà nội dung là về Diệp Tử.
Diệp Chấn, Duẫn Thừa Húc cùng vị nhạc sĩ già không lên tiếng.
Duẫn Thừa Húc là nhàm chán không buồn tham gia “náo nhiệt” mà Diệp Chấn là bởi vì Diệp Tử là con gái ông nên ông sẽ đưa ra quyết định sau cùng.
Còn vị nhạc sĩ già lại mân mê trên tay tờ đơn đăng kí của Diệp Tử. Khi nhìn đến tên cha mẹ thì ông giật mình.
Tử Nguyệt?
Đệ tử của ông?
Thảo nào nhìn dung mạo cô ông phá lệ cảm thấy gần gũi a.
Không do dự đặt bút trên phần cảm xúc viết số 10, Packer trong mắt là nồng đậm tiếc nuối.
Phải chi con bé còn sống, hẳn vô cùng vui sướng và tự hào về con gái mình.
Cách đây 30 năm, Tử Nguyệt từng làm ông sửng sốt rung động bằng giai điệu của mình, hiện tại, dư âm cảm xúc của con gái Tử Nguyệt lần nữa gõ lên trái tim ông.
Packer nở nụ cười dịu dàng.
Một bên chia một ít sự chú ý lên Packer, nhìn thấy số điểm ông cho trên giấy Duẫn Thừa Thúc khoé môi câu lên.
“Tiểu mèo a, sức hút của em không tệ a~..”
Packer là nhà soạn nhạc có quyền uy lớn nhất trong thế giới âm nhạc.
Nếu trong lĩnh vực điện ảnh chia năm xẻ bảy thành nhiều thế lực cát cứ khác nhau cùng thống trị.
Thì bên mảng âm nhạc, Packer là chúa tể, bởi vì hầu hết tất cả các nhân vật cao tầng nắm giữ quyền lực trên con đường âm nhạc đều là đệ tử của ông ta.
Bộ phim này hơn nửa tài chính là do ông ra tay tài trợ để tưởng niệm cô đệ tử ruột của ông - Cố Ảnh Hậu Tử Nguyệt.
Đồng thời ông cũng có tham gia đóng trong bộ phim này.
Đối với âm nhạc ông vô cùng khó tính. Cho nên, đệ tử theo ông hầu hết đều là những nhạc sĩ tài hoa trên thế giới.
Duẫn Thừa Húc đưa mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, ánh mắt nồng đậm ý cười.
Con mồi hắn nhìn trúng quả nhiên không làm hắn thất vọng.
Môi mỏng khẽ động một biên độ rất nhỏ, không nhìn kĩ xác thật không thể nhận ra.
Tâm tình hắn tốt lắm, mở miệng.
-”được rồi, về chuyện này chúng ta sẽ để ngài Packer lên tiếng trước.” Mặc dù khá trẻ tuổi, nhưng Duẫn Thừa Húc có thể xem là một kẻ có quyền lực và tiếng nói trong giới điện ảnh.
“Đừng bao giờ đắc tội Ảnh đế, rất có thể bạn sẽ phá sản trong một đêm bởi lực lượng fan hùng hậu của anh ta” người ta thường cười cười nói với nhau như vậy.
Còn về vấn đề thực hư???
Thật xin lỗi, họ còn chưa muốn công ty bị tẩy chay. Cho dù rất có thể đó chỉ là tin đồn thất thiệt cũng không ai có lá gan dám thử.
Hậu quả họ chịu không nổi a.
Cho nên khi nghe Duẫn Thừa Húc lên tiếng, mọi người không hẹn mà nhìn sang Packer.
Chính là vị nhạc sĩ già kia.
-”Tôi đã nhìn thấy cô đệ tử yêu quý của tôi qua tiếng đàn cô ấy” Packer chìa ra phiếu đánh giá, sau đó nói tiếp:
-”tôi chọn Diệp Tử”
-“...”
-”Tôi cũng vậy”
-“...”
------------------------
-”Sau đây chúng tôi xin công bố người được chọn” vị chủ trì lần nữa xuất hiện.
Toàn trường nín thở đợi kết quả..
------------------------------------
Các nàng nín thở đợi tác giả công bố ở chương sau nga.:))