Tiếng chó sủa ầm ĩ đột ngột phá tan cái vắng lặng giữa trưa tại vùng thôn quê nhỏ.
Tiếng càu nhàu của một nữ nhân từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, nhân chưa thấy, một giọng đàn bà đanh đá chua ngoa đã tiến vào màng nhĩ người khác.
Một trận tấc tấc vang lên, chiếc cổng bện bằng tre xiêu vẹo bị dùng lực bật vào trong phát ra một tiếng “rên rỉ” khe khẽ, đong đưa trên bản lề đã sứt vẹo.
Theo sau là một giọng chói tai khiến nhân nhịn không được nhíu mày.
-”Cút, lũ vô dụng, hết ăn nằm lại sủa, bà vặn cổ chúng mày.”
Một người đàn bà thân mình béo núc ních nắm cây chổi tại góc nhà một bên mắng nhiếc một bên không ngừng nện vào đàn chó.
Thân mình quá khổ của bà ta nào bắt kịp được bước chân của đám chó, chỉ một lát đã đứng tại chỗ chống vòng eo gấp ba vòng một thở dốc.
Đàn chó đã tản đi hết, chỉ còn lại một con chó già kiên trì hướng về mụ sủa.
Rõ ràng là chó nhà nuôi lại hệt như thấy kẻ địch hướng về mụ gân cổ gầm gừ.
Chiếc chổi cùn bị mụ dùng sức ném mạnh về phía con chó, nện vào tấm lưng da bọc xương của nó.
Con chó già ăn đau, thê lương tru lên, sau đó lại vẫn tiếp tục vây quanh mụ ta không ngừng sủa đổi lấy càng nhiều tiếng chửi rủa của mụ đàn bà.
Một tiếng gầm giận dữ đầy không kiên nhẫn của một nam nhân trong nhà.
-”Ầm ĩ chết, con mẹ chúng mày có để lão tử yên hay không?” Cánh cửa tre bị lực mạnh từ trong nhà bật ra ngoài va mạnh vào bức tường bằng gạch tạo nên âm thanh kẽo kẹt.
Một người đàn ông làn da đen đúa, tay chân thô kệch, mái tóc xoăn bù xù hoà mồ hôi bết trên đầu, cũng không biết bao lâu chưa tắm gội xuất hiện.
Con chó già dường như rất sợ hãi ông ta, hơi co rúm một chút, từ trong họng phát ra từng tiếng gầm gừ, lê thân mình cà nhắc lùi lại.
Nhìn kỹ mới thấy một bên chân sau của nó đã bị gãy, chính người đàn ông này đã đập nát xương chân nó.
Lại ngẩng đầu cừu hận nhìn người đàn bà mập mạp kia, trong mắt đầy oán độc. Chính bà ta đã bắt lấy ổ con mới sinh của nó cho vào một cái nồi lớn, dùng lửa đốt.
Từng tiếng rên rỉ đau đớn của con nó không ngừng vang trong đầu nó, cụp đuôi lùi đầu vào chiếc giỏ tre rách nát, ngẩng đầu nhìn hai người ánh mắt nó dần tràn tơ máu, nước dãi từ khoé miệng tích lạc trên đất.
Mụ đàn bà kia hiển nhiên cũng sợ hãi người đàn ông này, mụ chà chà chân sau đó hướng vào nhà lớn tiếng la to.
-”Con Đen đâu rồi? Mày im ỉm trong nhà làm gì vậy? “ không làm gì được nam nhân mụ quay sang trút giận lên người khác.
Một câu nói kéo cô gái ra khỏi miên man suy nghĩ, vội vàng lên tiếng chạy ra ngoài.
Ngay lập tức một cơn mưa chổi rơi xuống đầu cô gái, cô gái nức nở ngồi xuống đất dùng tay cùng hai đầu gối gắt gao che gương mặt mình cam chịu cơn mưa đòn roi.Không phải cô không muốn chạy trốn mà là cô biết có chạy trốn cuối cùng đổi lại là gấp đôi gấp ba lần hành hạ.
Giấu trong khuỷ tay đôi mắt tràn ra oán hận.
Người đàn ông cũng không bận tâm, hắn dứt khoát giật túi tiền trên người người đàn bà mập mạp, đếm đếm sau đó xoay người đi ra khỏi cổng.
Hôm nay nhất định gỡ lại số tiền thua bạc trước đó.
Người đàn bà càng giận dữ, xuống tay càng ác độc, cô gái nhẫn chịu đòn roi, hai tay gắt gao nắm chặt.
Đợi cho con mưa roi dừng lại, quần áo cô gái cũng trở nên vô cùng bẩn thỉu, trên tay dày đặc vết roi cũ xen lẫn vết roi mới đang rướm máu.
Mụ đàn bà đi vào trong nhà, một bên không ngừng chửi rủa.
Tivi vẫn đang phát.
Cô gái hơi ngước khuôn mặt nhìn vào nhà, hay nói đúng hơn là nhìn vào ti vi đang trình phát.
Nước mắt làm hình ảnh trở nên mông lung, cô gái lại như cũ nhìn thấy gương mặt nam nhân trẻ tuổi trên màn ảnh.
Một ý nghĩ nào đó loé qua trong đầu cô gái, biến thành một viên mầm móng chôn vào tâm trí cô ta đợi chờ ngày vươn lên.
_________________________
Quay trở lại sân khấu ngoài trời.
Giờ phút này khán giả đang chăm chú nhìn vào màn hình lớn trên bục theo dõi tình hình trong phòng thử vai.
Trong phòng.
Video trên ipad bắt đầu phát.
-”Đó là phần thi của Liễu Huệ Nghi?” Khán giả bên ngoài có người nghi hoặc la lên.
Diệp Tử hiển nhiên cũng nhận ra, chỉ là cô tiếp tục im lặng quan sát video.
Biên kịch cười cười, cũng không vội lên tiếng.
Khi video kết thúc, biên kịch đưa ipad cho trợ lý sau đó nhìn Diệp Tử, ánh mắt trở nên sắc bén.
-”Cô Diệp, hẳn cô cũng cảm nhận được cùng một đoạn kịch bản, nhưng cách diễn của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Tất nhiên tôi không nói là cách nào diễn là đúng, cách nào là sai. Mỗi người có mỗi cách lý giải kịch bản khác nhau, do đó mới có phong cách diễn không đồng dạng. Chính là đối với cách xử lý của cô khi gặp nam nhị, tôi vô cùng hứng thú. Tôi có thể hỏi, lý do vì sao cô lựa chọn thái độ như vậy không?” Biên kịch nhìn thẳng vào Diệp Tử, ánh mắt tựa như mang theo tìm tòi, lại tựa như không có bất kỳ dao động nào.
Diệp Tử cũng lười theo đuổi suy nghĩ của biên kịch, cô châm chước một chút, sau đó mở miệng.
-”Nữ chủ là một người tài năng, sinh ra trong một gia tộc lớn, trong khung của cô là kiêu ngạo cùng lạnh lùng. Con cháu thế gia mang trong mình rất nặng tâm đề phòng. Nữ chủ trái tim chỉ vì nam chủ mở cửa, trao tình yêu cũng như tin tưởng. Cho nên khi gặp nam nhị, đề phòng cùng ngay lập tức giới hạn khoảng cách là bản năng. Cho dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không để người khác biết nhược điểm của mình là một trong những bài học cơ bản của con cháu đại gia tộc. Kịch bản có kể, gia gia nữ chủ là một người vô cùng nghiêm khắc cùng không tha sai sót. Cho nên nữ chủ sẽ không để nam nhị biết được chiếc khăn tay kia là vật vô cùng quan trọng của mình, lạnh nhạt nhận lại...”
Theo từng câu từng chữ Diệp Tử thốt ra, hô hấp của Giang Khi Nhân càng trở nên dồn dập. Ông bóp chặt cây bút trong tay, run rẩy.
Là như vậy sao? Thì ra năm đó em đối với tôi là tâm tư như vậy. Nhưng có lẽ chính em cũng không biết, sau đó tôi đã quay lại, đứng đó lặng lẽ nhìn em không ngừng gọi tên nam nhân kia. Cũng chính hình ảnh em cuộn mình tại một góc ôm lấy chiếc khăn tay như ôm bảo bối từng tiếng nấc nghẹn ngào đó đã khiến tôi chú ý đến em, để rồi không biết tự khi nào..yêu em.