Ảnh Hậu Là Hacker Đại Nhân

Chương 23: Chương 23: Anh hết thời rồi




Sau khi chơi đã ở cô nhi viện rồi, Giản Ngân trở về căn hộ của mình. Vừa xuống xe thì cô thấy Đường Tấn đã đứng trước cửa, trên tay cầm 1 quyển kịch bản.

“Bà chủ, đây là kịch bản của bộ phim “Thượng Cung“. Vì chúng ta về nước hơi trễ nên chỉ còn 3 ngày nữa là đến buổi thử vai.”

“Tốc độ của anh cũng nhanh quá đấy chứ... Nguyên tác của bộ phim này tôi đã đọc qua, nhân vật tôi yêu thích nhất chính là Mộc Trường Ninh.”

“Tôi cũng định cho cô đi thử vai diễn đó. Nếu thành công, chúng ta sẽ tạo được dấu ấn trong lòng khán giả.”

“Được, hẹn anh 3 ngày sau.”

“Vâng bà chủ.”

...

Ba ngày sau, 2 người cùng đi đến địa điểm thử vai. Dù đã đến sớm nhưng ở đây Giản Ngân thấy rất nhiều minh tinh. Sợ cô hồi hộp, Đường Tấn an ủi: “Bà chủ đừng lo, bọn họ không bằng cô đâu.”

“Hửm? Anh không yên tâm về tôi đấy à?”

“Không, tôi tin bà chủ sẽ làm được.”

Thấy Đường Tấn dắt người mới đến, ai ai cũng bàn tán. Hầu hết tất cả đều biết đến anh nên có người tiến lại bắt chuyện: “Anh Đường, mấy năm nay tôi không thấy anh đâu đấy.”

Đường Tấn nhận ra người phụ nữ này. Trước đó, cô ta dẫn dắt 1 diễn viên hạng A nào đó, kịch liệt tranh đua với anh. Kết quả không cần nói, bị Kỷ Tuyết chèn ép không ngóc đầu lên nổi. Dù không muốn nói chuyện nhưng anh vẫn lịch sự gật đầu: “Ừ, thời gian đó tôi nghỉ ngơi.”

Cô ta nhìn sang Giản Ngân, bĩu môi nói: “Người mới à? Trông cô ta chỉ là một bình hoa di động mà thôi. Lúc trước anh là quản lý của Kỷ Tuyết chúng tôi còn nể anh. Nghỉ ngơi mấy năm rồi chọn đại một mặt hàng đấy à? Anh quả thật hết thời rồi.”

Đường Tấn nghe vậy thì chỉ nói: “Hết thời? Cô yên tâm đi, dù sao tôi cũng chèn ép cô được lần 1 thì ắt có lần 2. Bây giờ cô tranh thủ về nghỉ hưu sớm đi là vừa.”

Nghe vậy, Giản Ngân cố nén cười lại. Ai mà ngờ được miệng lưỡi anh ta ghê gớm đến như vậy.

Người phụ nữ nghe xong, giơ tay ra chỉ vào mặt Đường Tấn. “Anh... Được lắm, tôi chờ xem quản lý vàng ngày đó bây giờ như thế nào.”

“Chắc chắn tốt hơn cô.”

Đường Tấn vừa dứt lời thì người trợ lý hô: “Người cuối cùng, Giản Ngân”

Nghe đến tên mình, cô đứng dậy sửa lại trang phục. Đường Tấn ngồi kế bên giơ 1 động tác cổ vũ.

Bước vào phòng, cô thấy nhà sản xuất đang nói chuyện với biên kịch. Đạo diễn thấy cô, hơi nhíu mày rồi hỏi: “Cô đến thử vai nữ chính?”

Giản Ngân nhìn thẳng vào mắt đạo diễn, mỉm cười nói: “Không ạ, tôi đến để thử vai nữ thứ, Mộc Trường Ninh.”

Cái khoảng khắc bắt gặp đôi mắt ấy, mọi người trong phòng có chút ngẩn ra. Đó là 1 đôi mắt trong suốt vô cùng thanh tú, nhưng ẩn sâu bên trong lại là sự kiên định, mạnh mẽ.

Không biết bọn họ nói gì với nhau mà 1 phút sau, phó đạo diễn gật đầu: “Được, vai diễn này là của cô. Quản lý của cô có ngoài đó không?.”

“Vâng có ạ.”

“Vậy được, gọi quản lý của cô vào đây kí hợp đồng luôn đi.”

Bước ra ngoài, Đường Tấn vội chạy lại hỏi: “Sao rồi bà chủ?”

“À được diễn rồi.”

“Thật không?”

“Thật, đạo diễn gọi anh vào trong đó kí hợp đồng kìa.”

“Được được được chuyện này để tôi lo. Cô về nghỉ ngơi trước đi.”

Đường Tấn bước vào trong. Thấy anh, đạo diễn mở miệng: “Chậc, mấy năm rồi mới thấy cậu đấy.”

“Biết làm sao giờ, cũng phải cho mình vài kì nghỉ chứ. Ông nói đúng không Tằng Mộ?”

Nghe vậy, đạo diễn cười phá lên. “Vẫn sắc sảo như vậy. Mà sao đột nhiên cậu chấp nhận quay lại giới giải trí rồi?”

Cô ấy là bà chủ của tôi đấy! “Kiếm được tài năng, không nỡ để lãng phí.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.