Hai người cùng đi đến trung tâm mua sắm. Kỷ Tuyết nói đi dạo thật sự là đi dạo, dạo từ cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Thấy Giản Ngân không mua gì, Kỷ Tuyết hỏi: “Em không có gì muốn mua gì à?”
“Không có ạ.” Thật sự là bây giờ cô không thiếu gì.
“Hoặc mua cho bạn trai cũng được.”
Giản Ngân lắc đầu. “Em cũng không có bạn trai.” Cô có chồng. Vì sợ bọn chó săn nên cô không đeo nhẫn cưới của mình.
Kỷ Tuyết nghe vậy thì có chút buồn cười. “Em đáng yêu thật đấy. Đi uống nước nhé?”
Hai người đến một cửa hàng gần đó gọi đồ uống. Kỷ Tuyết mở lời trước: “Em quen biết Đường Tấn bao lâu rồi.”
“Chắc cũng gần hai năm rồi chị.”
Kỷ Tuyết chỉ cười nói: “Em rất may mắn, cậu ấy là một người quản lý tốt.”
“Vâng ạ, Đường Tấn rất chu đáo.”
Sau đó bầu không khí rơi vào trầm mặc. Chuông điện thoại của Kỷ Tuyết vang lên, cô ấy nghe điện thoại một lát rồi quay trở lại nói: “Chị có việc phải về trước, hẹn em khi khác.”
“Vâng, chị đi cẩn thận.”
Đợi Kỷ Tuyết rời đi, ánh mắt Giản Ngân trầm xuống. Kỷ Tuyết này... cô cảm giác cô ta có điều gì đó không ổn.
Cô ta suốt buổi chỉ nói về Đường Tấn, như đang cố tìm hiểu về mối quan hệ giữa cô và anh ta, thậm chí có thể là... người phía sau Đường Tấn.
Dù cô ta có che đậy giỏi như thế nào, thì đối với một người đã sống hai kiếp như cô linh tính không thể nào sai được.
Cách tốt nhất vẫn là không nên tiếp xúc nhiều với chị ta, kẻo có ngày mang họa.
...
Kỷ Tuyết rời trung tâm mua sắm, đi đến một căn biệt thự. Cô ta đẩy cửa vào, tiến đến thư phòng.
Một người đàn ông đã ngồi sẵn ở đó, tay gõ gõ lên mặt bàn. Hắn nhìn thấy cô ta cũng không thèm quan tâm.
Kỷ Tuyết hình như đã quen với việc này, cô ta lên tiếng trước: “Giản Ngân không đề phòng tôi.”
“Phải không?”
Nghe giọng nói lạnh như băng đó, cả người cô ta bất giác run lên. Dù cô ta có là một diễn viên giỏi như thế nào đi chăng nữa, thì khi đối mặt với người đàn ông này, cô ta cũng không thể chịu nổi áp lực này.
“Cô ta không hề có biểu hiện nghi ngờ tôi, thậm chí cô ta còn vui vẻ trò chuyện.”
“Đừng quên cô ta cũng là một diễn viên.”
“Tôi dám cam đoan.” Cô ta vào nghề đã bao nhiêu năm rồi, giỏi nhất là nắm bắt cảm xúc người khác. Làm sao một con nhãi thấp kém lại qua mặt được cô ta?
Nhưng điều mà Kỷ Tuyết quên hoặc thậm chí không biết, Giản Ngân vừa là một tân Ảnh Hậu, vừa là người sống hai đời. Mọi hành động giả tạo của cô ta đều lọt vài mắt Giản Ngân.
“Đường Tấn thì sao?”
Kỷ Tuyết lắc đầu. “Hôm nay tôi không nói chuyện được với anh ta.”
“Ha, từng là người yêu mà giờ lại như vậy. Tôi phải nhìn cô bằng một ánh mắt khác đấy.”
Kỷ Tuyết không dám nói lời nào, chỉ có thể đứng rụt một chỗ. Nếu cô ta mà phản bác chắc chắn hắn sẽ ra tay giết cô ngay lập tức.
“Nhớ, nhiệm vụ chỉ được thành công. Nếu cô thất bại, tôi cũng không ngại tiễn cô đi một đoạn.”
“Vâng ạ.”
“Lại đây.”
Kỷ Tuyết hít một hơi dài, rồi tiến lại chỗ hắn. Người đàn ông không nói lời nào liền bảo cô ta quỳ xuống, rồi đưa hạ thân của mình vào miệng cô ta.
Kỷ Tuyết muốn phản kháng, nhưng hắn đã ấn lấy đầu cô ta, bắt đầu động tác.
Một lúc sau, hắn buông cô ta ra, chỉnh lại trang phục của mình rời đi. Nhìn Kỷ Tuyết nằm dưới sàn, gương mặt cũng chẳng biểu hiện mảy may chút gì là thương xót.