“Mà sao ông biết rành về cô ta thế?”
“Lúc trước tôi có đầu tư 1 bộ phim do cô ta làm nữ chính nên biết. Bên ngoài cô ta tỏ ra là tiểu bạch thỏ, nhưng ai biết cô ta sẽ đâm gì sau lưng. Tốt nhất loại người này bà nên tránh càng xa càng tốt.
Giản Ngân chỉ gật đầu. Còn ai hiểu Bạch Y Y hơn cô? Kiếp trước, cô ta cứ tỏ ra là ngây thơ, là trong sáng, nhưng sau lưng cô lại đặt đủ điều với Lâm Minh Vũ, khiến cho anh ta nghi ngờ cô đủ điều. Thậm chí bọn chúng còn...
[Ting]
Bỗng, điện thoại của Lãnh Hiên thông báo có tin nhắn. Anh hơi nhíu mày. Đây là số điện thoại cá nhân của anh, rất ít người biết. Bên cạnh đó, hầu như mọi người đều gọi cho anh chứ không gửi tin nhắn bao giờ!.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
Anh lướt 1 đường trên điện thoại. Đọc xong nội dung tin nhắn, dây thần kinh của Lãnh Hiên căng cứng lại. Mẹ kiếp, sao lại là lúc này...
Thấy trạng thái của Lãnh Hiên có gì đó kì lạ, Giản Ngân hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?”
“Không. Tôi về trước đây, bà cứ ở đó ăn đi. Yên tâm tôi thanh toán cả rồi. Tạm biệt.”
Giản Ngân chưa kịp trả lời gì thì bóng dáng Lãnh Hiên đã biến mất. Có việc gì là khiến 1 người trầm tĩnh như Lãnh Hiên lại như vậy...
Cô mở Internet lên, lướt xem có tin tức gì về Lãnh Hiên không nhưng chẳng thấy gì cả. Kì lạ, cũng đâu phải bị bôi đen gì...
Thôi kệ, dù sao nếu muốn thì anh ta sẽ tự động kể với cô. Còn bây giờ... ăn thôi!
...
Lúc này, tại khu vực được mệnh danh có phong thủy tốt nhất Kinh Thành, Lãnh gia.
Nghe tin Đại thiếu gia đã trở về, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ tại nhà chính. Một phần vì tò mò, nhưng chủ yếu là nếu không có mặt thì sẽ bị trục xuất khỏi tộc ngay lập tức.
Một vài cô gái ở chi thứ bàn tán: “Tôi chưa bao giờ thấy vị Đại thiếu gia. Nghe nói là nhan sắc phải gọi là tuyệt phẩm luôn đấy.”
“Tôi cũng chưa từng gặp. Dù sao thì dòng chính rất ít khi xuất hiện mà.”
“...”
Đang bàn tán, bỗng 1 chiếc Ferrari đậu trước cổng. Một đôi chân thon dài bước xuống. Thấy người đó, tất cả đều im bật đứng ngay ngắn. Còn những người hầu cũng xếp thành hàng nghênh đón.
Người đàn ông như được hội tụ đầy đủ vẻ đẹp của tạo hóa vậy. Thân hình anh cao gần 1m9, gương mặt hoàn mỹ như tạc tượng, đôi môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt phượng hiện lên 1 vẻ lạnh lùng. Đặc biệt, xung quanh anh đều mang hơi thở lạnh lẽo, khó tiếp cận.
Sau khi anh ta xuống xe thì 1 nam 1 nữ cũng từ trong bước ra. Nam thì mang vẻ đẹp điển hình của người châu Âu, nữ thì lúc nào cũng là bộ mặt lạnh lùng, ánh mắt toát lên đầy sát khí.
Người đàn ông từ từ tiến vào trong. Hai người kia rất thức thời đi sau, giữ 1 khoảng cánh nhất định. Mỗi khi anh ta đi qua, những người xung quanh không nhịn được mà run lên 1 cái.
Những cô gái khi nãy đang bàn tán giờ đây cũng thấy giấc mộng tan nát. Ôi mẹ ơi, sao vị Đại thiếu gia này đẹp trai mà đáng sợ quá vậy...
Trên vị trí chủ tọa, một ông lão nhíu mày ngồi nhìn người đàn ông bước vào. Đến khi anh ta đứng trước mặt ông lão, mới mở miệng: “Ông nội.”
Ông lão gật đầu, bảo tất cả lui ra, đồng thời sai người hầu đóng cửa lại. Xong xuôi, ông chống gậy đi xuống. Trên gương mặt nghiêm nghị ấy dần giãn ra. Ông giơ tay xoa đầu anh ta, còn ôm nhẹ 1 cái, mặt mếu máo: “Ôi cháu trai, cháu có biết là ta nhớ cháu lắm không? Sau đến bây giờ mới về? Tìm được cháu dâu cho ông nội chưa?”
Ông lão vẫn mải mê xoa đầu. Mái tóc vốn được chải chuốt rất cẩn thận giờ lại rối bèm lên. Người đàn ông đen mặt lại, nói: “Ông còn không bỏ tay ra là không có cháu dâu hay chắt đâu.”