“Này anh đánh mạnh như vậy không sợ hôn thê mình chết à? Nhìn cô ta yếu đuối quá đi mất.”
Lâm Minh Vũ thấy Bạch Y Y nằm sõng soài trên đất, gương mặt cũng chẳng biểu hiện cảm xúc gì, như thể đó là một đồ vật vô tri vô giác nào đó.
“Sao các người còn chưa lôi cô ta đi?”
“Cô ta nói muốn xem kịch xong rồi...”
Lâm Minh Vũ lập tức rút súng ra bắn chết người vừa nói. “Các người làm việc cho tôi hay cho cô ta?”
Bọn thuộc hạ câm như hến, thấp đầu xuống để giảm bớt sự tồn tại của bản thân. May là có tên bán mạng trước, không thì bây giờ người nằm đó là bọn họ rồi.
Lâm Minh Vũ tiến về phía Giản Ngân, chĩa súng vào gáy cô. “Đi lên trên.”
“Tôi nói này anh...”
“Mau lên.”
Cô bĩu môi, đi theo hướng dẫn của hắn đến phòng ngủ. Thấy cô ngồi xuống rồi, Lâm Minh Vũ bèn khóa cửa phòng lại, ném cây súng xuống đất.
Mẹ mẹ mẹ thằng điên này định làm gì vậy?
Hắn ta sờ sờ gương mặt cô, gương mặt có chút tiếc rẻ. “Gương mặt hoàn hảo vậy mà lại thuộc về Lãnh Thiên Hàn. Nhìn ánh mắt của cô làm tôi nhớ đến một người quen cũ.”
“Ai?”
“Em gái tôi, Lâm Hải Đường.”
Nghe tên mình, gương mặt của cô cũng chẳng biểu hiện xúc cảm nào, như chỉ là đang nghe một cái tên xa lạ. Nhưng trong lòng cô lúc này lại lạnh hơn bao giờ hết. Đây chính là cái tên cấm kị của cô.
“Lâm tiểu thư? Tôi giống cô ấy lắm à?”
“Rất giống, cả hai người đều khiến người ta phát hận lên. Dù sao cô ta cũng chết rồi, cô cũng sắp gặp cô ta thôi. Hai người có thể làm bạn dưới suối vàng đấy.”
Ha, phát hận? Không ngờ trong lòng hắn, cô lại là một người như vậy. Hai mươi năm sống ở Lâm gia, cô chưa bao giờ làm gì trái lời hắn. Còn hắn thì sao? Suốt ngày chỉ trưng ra bộ mặt chán ghét cô, thậm chí nhiều lần hại cô suýt chết.
Đến tận bây giờ, cô vẫn không quên được cái ánh mắt cuối cùng của hắn khi thấy cô nằm trên bàn phẩu thuật, chỉ có sự giễu cợt, châm biếm.
Dù tâm tình đang lộn xộn nhưng bên ngoài Giản Ngân vẫn mỉm cười. “Vậy anh nhanh một chút, kẻo lát nữa chồng tôi đến là anh không còn giữ được cái mạng đâu.”
“Cô ở đây, tôi xem xem hắn ta dám làm gì. Tôi muốn nếm xem mùi vị con đàn bà của hắn ta coi như thế nào.”
Dứt lời, hắn liền đẩy cô nằm xuống, bàn tay bắt đầu sờ soạng lên người cô. Giản Ngân tránh né, hắn lập tức kẹp chặt cô lại.
Chiếc áo sơ mi trắng của cô rách đủ chỗ, làn da trắng xen lẫn với những vết máu càng kích thích Lâm Minh Vũ. Hắn vừa định xé áo cô ra thì...
“Rầm”, cánh cửa văng ra. Lãnh Thiên Hàn từ ngoài tiến vào. Nhìn thấy vậy, anh lập tức bắn một phát vào tay đang chạm cô của hắn. Sau đó, anh vội đạp hắn ra, kéo Giản Ngân ôm vào lòng, rồi lấy áo khoác của mình mặc cho cô.
Cảm nhận bờ ngực vững chắc đó, tuyến phòng thủ của cô cũng sụp đổ. Nước mắt cô rơi lã chã. Anh như liều thuốc của cô vậy, là nơi duy nhất cô có thể dựa vào.
Đây là lần đầu tiên Lãnh Thiên Hàn thấy cô khóc. Anh mặc kệ máu dính trên người bế cô ra ngoài, đồng thời căn dặn Nolan và Đường Tấn phải đặc biệt “chăm sóc” thằng khốn này.
Lãnh Thiên Hàn ôm cô xuống, thấy tất cả bọn người kia đều bị hạ gục, hài lòng gật đầu. Đường Tấn nhìn qua, thấy Kỷ Tuyết đang nằm. Anh cầm súng lên, tiến thẳng về phía cô ta.
“Đường... Đường Tấn, anh...”
“Kỷ Tuyết, cô vốn là một người đơn thuần mà bây giờ lại như vậy.”
Cô ta hét lên: “Em bị Lâm Minh Vũ ép buộc, hắn ta làm hại gia đình em, còn bắt em làm việc này. Em không thể nào phản kháng được.”
“Đúng, cô bị ép, nhưng kế hoạch của Lâm Minh Vũ không liên quan đến Ân Ân. Chữ viết tại nhà con bé là của cô đúng không?”
“Em...”
“Cô không chỉ hại bà chủ tôi, còn hại cả Ân Ân. Xin lỗi Kỷ Tuyết, vĩnh biệt.”
Rồi anh bắn vào tim cô ta. Kỷ Tuyết trợn trừng mắt, nhưng sau đó cô ta mỉm cười chấp nhận, vĩnh viễn nhắm mắt.