Nhìn thấy vẻ mặt “anh không phải không muốn giúp mà là không thể” của Lãnh Thiên Hàn, Giản Ngân thở dài. Sao bản thân là con trai một mà địa vị trong nhà thấp đến thảm thương vậy?
Còn mẹ Lãnh càng nhìn càng thấy cô con dâu tương lai này quá tuyệt vời. Vừa xinh đẹp lại vừa tài giỏi, thằng nhóc nhà bà quả thật là may mắn.
“Cháu đừng lo, Lãnh gia chúng ta rất thoải mái. Nếu cháu gặp khó khăn gì thì cứ nói, chúng ta giúp cháu giải quyết.”
“Vâng ạ.”
Mẹ Lãnh hài lòng gật đầu. “Được rồi, cháu cũng mệt rồi đúng không, dù sao thì từ buổi lễ đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi mà. Để bác làm vài món cho cháu.”
Nghe vậy, ba người đàn ông lập tức lên tiếng ngăn cản.
“Con ra ngồi với con bé đi.”
“Em là phụ nữ, sao lại có thể vào bếp. Em xem, khói bụi dầu mỡ làm nhan sắc này bị hủy thì sao?”
“Ông với mẹ ngồi nói chuyện với Giản Ngân đi, để con với ba làm là được rồi.”
Mẹ Lãnh có chút không vui. “Con dâu mới tới, sao có thể để mọi người làm như vậy.”
“Không sao, để anh với con làm là được rồi. Nhan sắc của em là quan trọng nhất.”
“Vậy được rồi, hai người nhớ làm gì đó nhiều dinh dưỡng tí.”
Thấy ba người ra ngoài ngồi chờ, cha Lãnh cùng Lãnh Thiên Hàn thở phào. Mừng quá, may là ngăn cản kịp thời, chứ nếu không lát nữa con dâu bị ngộ độc thực phẩm rồi!
Ở ngoài, mẹ Lãnh vui vẻ trò chuyện. “Con thấy không, gả vào Lãnh gia vô cùng tốt. Mẹ không cần phải động tay động chân gì cả.”
Giản Ngân chỉ mỉm cười. Nhìn thấy thái độ của ba người, cô dám đánh cược bà ấy nấu ăn không ngon.
Nhưng nhìn một người phụ nữ được mọi người yêu quý thế này, cô có chút ngưỡng mộ.
Con người không ai có thể nào hoàn mỹ vô khuyết được, nhưng khi ta gặp được người chấp nhận khuyết điểm ấy, sẵn sàng bù trừ vào nhau thì điều ấy quá tuyệt vời rồi.
Cô cùng Lãnh gia chủ và mẹ Lãnh trò chuyện được một lúc thì đồ ăn được mang lên. Mùi thơm nghi ngút thế này, ai mà từ chối cho được.
Mẹ Lãnh mở lời: “Ăn đi, chồng bác với Hàn Hàn nấu ăn ngon lắm đấy.”
Có nữ chủ nhân ở đây, bầu không khí vô cùng ấm áp. Năm người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui, nhưng vẫn chủ yếu là bảo Giản Ngân đồng ý lấy Lãnh Thiên Hàn.
“...” Sao cô không thể nào thoát được đề tài này vậy...
Giản Ngân nhẹ nhàng nói: “Thật ra thì cháu không ngại thân thế của mình, nhưng quả thật cháu còn nhiều việc phải làm.
Hay là... ông với hai bác cho bọn cháu thêm một năm nữa đi. Giải thưởng thì cháu đã có, cái cháu cần bây giờ là vị thế và tiếng nói.
Bây giờ rất nhiều minh tinh đang hot, dù có được vị trí Ảnh Hậu nhưng nếu cháu không có chỗ đứng thì vài tháng sau rất nhanh sẽ bị quên lãng ngay. Mọi người... thấy ý này thế nào ạ?”
Lãnh gia chủ cùng cha mẹ Lãnh suy nghĩ. Con bé nói cũng có lý, bọn họ cũng có phần quá gấp rút rồi.
“Được rồi, cho cháu nửa năm. Trong thời gian này Lãnh gia sẽ hỗ trợ cháu.”
“...” Xin lỗi, cô cảm thấy lời nói của mình không có trọng lượng ở Lãnh gia.
Lãnh Thiên Hàn muốn nói giúp Giản Ngân nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của mẹ Lãnh cảnh cáo. Mày im mồm, lộn xộn là mất vợ nha thằng ranh.
“Dạ vâng vậy cũng được.” Giản Ngân quyết không nói một lời nào nữa.
Ba người lớn vui mừng gật đầu. Quả nhiên dâu Lãnh gia là số một, ngoan ngoãn vô cùng.
Ăn xong, mẹ Lãnh bảo Lãnh Thiên Hàn đưa Giản Ngân lên phòng anh nghỉ ngơi. Nhưng vừa nắm tay cô thì bà ném nguyên một cái tạp dề qua.
“Kêu mày bế lên chứ ai bảo mày dắt? Con bé mới ăn no, đi cầu thang rất dễ khó chịu. Mày thân là đàn ông con trai, có chút chuyện như vậy cũng không làm được.”
“...” Miệng muốn phản bác nhưng mặt anh vẫn không cảm xúc bế cô lên. Ai bảo địa vị của anh vốn thấp bây giờ lại càng thấp cơ chứ!