Nói chuyện với Lãnh Hiên xong, Giản Ngân nằm trên giường suy nghĩ. Tính ra kể từ lúc cô trọng sinh đến giờ, mọi thứ đều tiến triển thuận lợi.
Đặc biệt, Lãnh Thiên Hàn là ngoài dự định. Thật lòng, cô không muốn dính đến anh ta, không muốn dính đến thế giới ngầm. Nếu để bất kì ai biết, thì sự nghiệp sau này của cô sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Nhưng dù sao bây giờ cũng chẳng thể tránh được. Vậy bây giờ cô chỉ cần coi như đang hợp tác với anh ta là được rồi!
Cô đã nghĩ đến việc lợi dụng Lãnh Thiên Hàn để trả thù, nhưng chuyện này vốn không can hệ gì đến anh ta. Hơn nữa, theo cô biết thì Lâm gia và anh ta vẫn còn hợp tác trong việc buôn vũ khí.
Cô biết anh ta đã điều tra tất cả về cô, nhưng anh ta vẫn không hỏi tại sao cô khác trước kia. Có thể vì thấy không cần thiết, có thể vì anh ta đang đặt cô trong tầm quan sát để tránh phiền phức sau này.
...
Sáng hôm sau, khi đang sửa soạn chuẩn bị đi thì cô thấy tin nhắn của Lãnh Hiên.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
[Xuống đây, tôi đưa bà đi.]
Cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều, “ừ” 1 tiếng. Dù sao cũng đến cùng 1 nơi mà!
Xuống dưới, cô thấy 1 chiếc Maybach đang đậu phía trước. Cửa kính hạ xuống, 1 gương mặt điển trai hiện ra.
“Lẹ lên, tôi chờ bà đến mức tuổi thọ cũng giảm rồi.”
Giản Ngân không đáp lại, cô chỉ đến bên cạnh mở cửa xe. Hôm qua cô đã tập đi tập lại kịch bản rất nhiều lần để tránh sai sót.
Thân thể của Giản Ngân quả thật rất có khiếu với diễn xuất, mà dù không có đi nữa thì chỉ với gương mặt này cũng khiến ngưòi ta điên đảo rồi!
Đương nhiên, bây giờ cô đã xuyên vào thì cô chắc chắn sẽ giúp cô ấy đạt được ước mơ. Cô rất tự tin với chính mình.
Trên xe, cả Giản Ngân và Lãnh Hiên đều vùi đầu vào đọc kịch bản nên không nói gì. Mộ Thanh ngồi phía trước lái xe cũng biết nên tắt luôn cả máy phát nhạc.
Bỗng, Lãnh Hiên nhìn cô, hỏi: “Tôi không cho bà đóng vai phụ, bà không giận tôi chứ?”
Giản Ngân gập cuốn kịch bản lại, cười nói: “Ông cho tôi vai này là quá ổn. Bộ phim này vốn không dành cho diễn viên nước Z, nhưng ông lại có thể lấy cho tôi 1 vai nhỏ như vậy là tôi cảm kích lắm rồi.
Hơn nữa, ông biết bây giờ không phải lúc để tôi xuất đạo. Tôi cũng muốn đóng mấy vai nhỏ nhặt để làm quen với máy trước đã.”
Lãnh Hiên cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này. Dù anh đạt được giải Ảnh đế nhưng so với thị trường nước ngoài, chính anh cũng chỉ được chỉ định vai nam phụ thôi!
Đến nơi, 3 người đi vào trong tòa nhà. Đạo diễn bộ phim này là 1 người đàn ông trung niên râu quai nón. Thấy 2 người tiến vào ông đến chào hỏi.
“Lãnh Hiên à cậu đến rồi à?”
“Chào đạo diễn Mark. Đây là người tôi đã nói với ông, Giản Ngân.”
Giản Ngân gật đầu. “Chào ngài, tôi là Giản Ngân. Ngài cũng có thể gọi tên tiếng Anh của tôi, Jane.”
Mark nhìn cô gái trước mặt, hài lòng nói: “Cô quả thật đúng là búp bê phương Đông đấy! Yên tâm đừng hồi hộp, có gặp khó khăn thì cứ nói với chúng tôi.”
“Cảm ơn đạo diễn Mark.”
“Được rồi, vậy 2 người chuẩn bị đi, nửa giờ nữa sẽ quay đấy.”
Sau khi đạo diễn rời đi, Lãnh Hiên cùng cô đi đến phòng trang điểm. Lo 2 người không làm quen với người khác nên đã bố trí 2 người cùng 1 phòng trang điểm.
Lãnh Hiên sợ cô lo lắng nên an ủi: “Bà cũng đừng lo quá, đạo diễn Mark không phải dạng người khó tính đâu.”
“Tôi đâu thể làm chậm tiến độ của mọi người. Ông đừng lo, chuyện này không đủ làm tôi lo lắng đâu!”