Giản Ngân nằm viện ba tuần rồi về Lãnh gia. Trong thời gian cô ở bệnh viện, Giản Ân, Nolan,... đều đến thăm cô, còn tặng rất nhiều quà nữa.
Về phần ông chồng trời đánh của cô,Lãnh Thiên Hàn, lại chuyển tất cả đồ đạc ở biệt thự về Lãnh gia. Anh nói: “Về đây an toàn, cho em khỏi chạy bậy nữa. Cuộc đời anh sợ một lần là đủ rồi.”
Đương nhiên, điều này khiến cho Lãnh gia chủ cùng cha mẹ Lãnh vô cùng vui vẻ. Con dâu dọn vào đây, chứng tỏ họ sắp có cháu có chắt.
Từ Lãnh Thiên Hàn, cô cũng biết khá nhiều điều. Bạch gia và Lâm gia đã sụp đổ, Lâm Minh Vũ thì trốn mất, Kỷ Tuyết... bị chính Đường Tấn bắn chết.
Lúc đầu cô cũng không tin, vì anh ta vốn là người vô cùng bình tĩnh và tỉnh táo.
Nhưng Đường Tấn chỉ cười nói: “Tôi cũng không muốn làm vậy, nhưng cô ta đụng đến Ân Ân. Tôi không thể vì tình cũ mà làm cho Ân Ân tổn thương được.”
Câu nói này làm Giản Ngân thay đổi suy nghĩ về Đường Tấn. Dù cách này có hơi cực đoan, nhưng nó cũng phù hợp với anh ta.
Cô tin Giản Ân thật sự rất hạnh phúc bên cạnh người đàn ông này.
Còn về phần cô... Vì đôi chân đã chịu phải 6 đòn roi nên giờ đi lại rất khó khăn, lúc nào cũng phải có người đỡ.
Cô hỏi mọi người là có nên mua xe lăn không, nhưng ý kiến này lập tức bị bác bỏ.
Mẹ Lãnh: “Để Hàn Hàn chăm con, còn về phía Lãnh thị, con quên còn hai người đàn ông kia à?”
Cha Lãnh: “Đúng đúng, con như thế này đâu thể để thằng nhóc đó long nhong ở ngoài.”
Lãnh gia chủ: “Mọi việc cứ để ta. Nó là chồng con, phải nghiêm khắc lên.”
Và thế là, 24/7 cô đều thấy mặt Lãnh Thiên Hàn. Đi ăn, đi ngủ, thậm chí là đi tắm anh cũng kè kè sau lưng cô.
“Cmn anh đủ chưa Lãnh Thiên Hàn? Đi theo em mãi không thấy chán à?”
Anh vội chụp cái gối cô ném qua. “Không có. Anh còn mong mình có thể như vậy mãi mãi kìa.”
“Anh... Em khỏe rồi, anh đừng làm vậy nữa.”
Lãnh Thiên Hàn như có như không liếc về ngực cô. “Nếu em khỏe rồi thì làm thôi. Anh ăn chay cũng hơn một tháng rồi.”
“Cút.”
Thấy chân cô vẫn còn rươm rướm máu, anh thở dài. “Vậy giúp anh đi.”
“Giúp gì?”
Lãnh Thiên Hàn mở khóa thắt lưng ra. Giản Ngân hiểu ý, liền đỏ mặt lên.
“Đồ... đồ biến thái.”
“Đây là nghĩa vụ vợ chồng. Em không giúp anh giải quyết là không được đâu.”
“...” Lời này cô không có gì để phản bác cả.
Anh cầm tay cô, đặt lên hạ thân của mình. Cảm giác nóng bỏng ấy khiến mặt cô đã đỏ càng đỏ thêm.
Lãnh Thiên Hàn cắn vành tai cô, giọng nói có chút khàn khàn lại dụ dỗ. “Ngoan, một lát thôi.”
Thế là, vì để chuộc tội đã làm người ta ăn chay của mình, Giản Ngân đành phải đồng ý.
Lãnh Thiên Hàn cầm tay cô, bắt đầu cọ xát. Sau một hồi, tay cô đã tê rần lên nhưng chỗ đó vẫn còn sưng tấy lên, cô muốn rớt nước mắt.
Sao thời gian của anh lâu như vậy...
“Hu hu bảo bối mà, em mỏi tay.”
Thế là, Lãnh Thiên Hàn liền đổi tay cho Giản Ngân, đồng thời tranh thủ cơ hội mà cắn mút đôi môi nhỏ bé của cô.
Cô định lên tiếng nhưng lại tạo cơ hội cho lưỡi anh luồn lách vào trong khoang miệng chọc phá.
Tay còn lại của anh luồn vào trong, đẩy cái áo ngực lên rồi bắt đầu nhào nặn.
Một hồi sau, Lãnh Thiên Hàn mới lưu luyến buông cô ra. Nhìn cô gái trừng mắt, anh xoa đầu cô rồi thở dài. “Vợ ơi mau hết đi.”