Trâu Khải không biết tình trạng hôn nhân đang 'lâm nguy' của Cao Lãng, chỉ cần nghĩ đến sự bình tĩnh của người phụ nữ này trước những tình huống bất ngờ, cũng vui vẻ cho người bạn tốt đã tìm được một người vợ am hiểu lòng người như vậy.
Ứng Uyển Dung dùng rổ inox đựng ba quả táo trở về, trái cây vừa được rửa xong vẫn còn nước ở bên trên, không phải là cô không muốn chuẩn bị thêm mấy loại trái cây khác, mà là Trương Kim Hoa chỉ mang theo táo tới...
“Điều kiện đơn sơ, tiếp khách không được chu đáo.” Ứng Uyển Dung áy náy nói, nhìn Trâu Khải ngồi bên trái Cao Lãng, cô liền kéo cái ghế ngồi bên còn lại.
Trâu Khải nhìn Ứng Uyển Dung ngồi bên đó cũng không để ý tới hắn, bản thân tự cầm một quả táo lên bắt đầu gọt vỏ, vỏ táo không ngừng quanh co trên bàn tay trắng nõn không chút gián đoạn, trong chốc lát liền gọt được một đoạn dài.
Trâu Khải say mê nhìn không dứt, thở dài nói: “Tay em dâu thật là khéo léo, anh gọt không đẹp, chỉ có thể tự mình ăn.” Vừa nói miệng vừa cắn quả táo, động tác cực kỳ phóng khoáng.
Cao Lãng liếc mắt nhìn hắn một cái, còn bản thân cầm lấy quả táo còn lại, rất mong đợi Ứng Uyển Dung nói đây là đặc biệt gọt cho anh.
Nhưng mà Ứng Uyển Dung chỉ chăm chú vào việc gọt vỏ táo, gọt vỏ xong rồi xử lý các góc thật tốt, cắt thành mấy phần rồi đặt trên cái đĩa, mấy miếng táo được xếp thành hình như một bông hoa nở rộ, Ứng Uyển Dung mới hài lòng gật đầu một cái rồi lấy khăn lau lau tay.
“Mặc dù em rất muốn mời anh ăn, nhưng mà...” Nhìn thấy tầm mắt Cao Lãng và Trâu Khải dừng lại trên tay cô, mới tiếp tục nói: “Đây đều là chuẩn bị cho anh Lãng, anh Lãng nói được là được.”
Trâu Khải nhìn vẻ mặt vô tội của người phụ nữ kia, nghiêng đầu sang chỗ khác chuẩn bị nói với Cao Lãng rằng cậu cứ ăn đi, mình không cần. Đã nhìn thấy Cao Lãng nhận lấy cái đĩa trên tay Ứng Uyển Dung, còn đặc biệt dịu dàng nói cảm ơn với cô.
Ứng Uyển Dung khoát khoát tay, quả táo thừa còn lại cũng làm giống như vậy, thuận tiện lắng nghe hai người họ nói chuyện, liền nghe được rằng hôm nay là có thể trở về quân doanh.
Đương nhiên, chỗ ở là một khu dân cư đơn độc của gia đình quân nhân, gọi chung là khu nhà ở tập thể. Lần này đặc biệt phê chuẩn cho bọn họ ở, chờ khu nhà ở tập thể mới sửa xong liền chuyển đến chỗ ở mới.
Ứng Uyển Dung không có hứng thú, đầu năm nay cô thật sự không mong đợi gì ở nhà tầng, tầng nhà thì thấp, đun thức ăn nấu cơm đều làm ở ngoài phòng, vừa đến giờ cơm liền tỏa ra mùi khói dầu nồng nặc, cô suy nghĩ một chút thôi đã cảm thấy đáng sợ, còn không bằng sống một mình trong sân này.
“Về chuyện vệ sinh thì hai người không cần lo, lúc trước gian phòng kia là được phê duyệt cho người khác, sau lại không dùng, liền để cho hai người, mình thấy gian phòng rất sạch sẽ, hai phòng ngủ một phòng khách, còn có một phòng bếp nhỏ.”
Cao Lãng nhìn bộ dáng thuộc như lòng bàn tay của Trâu Khải, đột nhiên hỏi: “Không phải là nhà chuẩn bị cho cậu đi?”
Sắc mặt Trâu Khải cứng đờ, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, “Là bọn họ cho rằng mình muốn dẫn người thân đến đây ở, cho nên chuẩn bị nhiều hơn.”
Nói tới chỗ này Trâu Khải cũng không sợ mất mặt, ngồi trên ghế nhựa bất đắc dĩ thở dài, “Không phải mình mới 27 thôi sao, có gì mà không thể sống một mình?”
Nghĩ đến việc vì tránh ông nội, bà nội, ba mẹ, cô Ba lớn dì Tám lớn nhiệt tình tẩy não hắn một cách mù quáng về sự ấm áp của mấy buổi xem mắt, hắn liền không nhịn được run lên. Hết sức hối hận tại sao mình về nước sớm một chút liền bị bắt cá bỏ giỏ.
Chuyện này Cao Lãng cũng không có cách nào, trên thực tế Ứng Uyển Dung ngồi bên cạnh anh chính là kết quả của việc xem mắt rồi kết hôn, nói nhiều sai nhiều, vậy liền coi như không nghe thấy mấy lời oán trách của Trâu Khải đi.
Ngược lại Ứng Uyển Dung rất là đồng tình gật đầu nói: “Anh nói đúng, em cảm thấy nếu như không chuẩn bị cho việc kết hôn, vậy thì không bằng sống một mình còn hơn. Kết hôn là chuyện cả đời, đã ra quyết định là phải nghiêm túc, không thể đổi ý. Đương nhiên nếu như không may gặp người không thích hợp, vậy thì không thể kéo dài, làm mất thời gian.”
Cao Lãng cứng ngắc ngồi trên giường bệnh, nhìn cô vợ nhỏ nói chuyện cứng cỏi, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, đôi môi giật giật, cuối cùng cũng chỉ hạ mắt xuống tiếp tục ăn trái cây của mình.
Trâu Khải cảm giác như mình gặp được người thân, tri kỷ khó cầu đó! Nghe vậy trực tiếp tố khổ, đương nhiên không phải cái gì cũng nói, chỉ đơn giản nói về phản ứng của ngươi xung quanh khi khi lớn tuổi, còn có việc hắn mệt mỏi khi ứng phó, liền trực tiếp chạy đến đây cho thanh tịnh.
Cuối cùng vẫn là Cao Lãng đặt cái đĩa xuống bàn bên cạnh người, sắc mặt trầm xuống, “Cậu cứ tiếp tục dong dài, tớ nghĩ chúng ta cũng không cần xuất viện, tiếp tục ở đây chữa bệnh là được.”
“Không không, đừng mà, tớ đi tìm bác sĩ làm giấy chứng nhận, hai người thu dọn đồ đạc, chờ tớ trở về liền cùng nhau ngồi xe về nhá.”
Trâu Khải là người thuộc phái hành động, nói xong liền thật sự ra ngoài đi tìm bác sĩ, Cao Lãng ngồi bên mép giường muốn xuống hỗ trợ, khóe môi Ứng Uyển Dung cong lên một chút nói: “Anh cứ ngồi đó là được rồi, đồ cũng không nhiều, em thu dọn một chút là xong rồi.”
Cũng không phải Ứng Uyển Dung nói khách khí, phòng bệnh này cũng không lớn, ngoại trừ Trương Kim Hoa mang tới gì đó, cũng chỉ có một túi nhỏ để Cao Lãng đứng mấy bộ quần áo, quần áo mùa hè cũng không quá dày, dọn dẹp cũng không quá tốn sức.
So sánh với dáng vẻ thong dong của Ứng Uyển Dung, có những chuyện nên thỉnh thoảng nói ra chia sẻ với người khác, nhưng Cao Lãng lại giữ trong lòng tự cho là đúng.
Cao Lãng có chút không yên lòng, sau khi ừ mấy tiếng, nhìn Ứng Uyển Dung đi tới bên cạnh người anh chuẩn bị dọn dẹp chén bát, mới đột nhiên mở miệng.
“Lần này sau khi trở về, anh sẽ đi tìm chính ủy nói chuyện một chút trước, nếu họ có hỏi em, em cũng đừng nói gì cả, anh sẽ xử lí tốt chuyện này.”
Ứng Uyển Dung cau mày không hiểu nhìn Cao Lãng, Cao Lãng quay người đi, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn nói: “Không phải em vẫn muốn ly hôn sao? Hiện tại chính là cơ hội tốt.”
Ứng Uyển Dung đơn giản là bị chọc tức đến phát cười, không ngờ hai ngày nay cô làm nhiều như vậy, Cao Lãng còn cho là cô làm không sao?
Nếu như muốn ly hôn, cô còn muốn nấu cơm cho người thân của anh ăn sao, cắt trái cây cho anh ăn sao? Cùng ở một nhà, không thèm để ý tới danh dự của mình chút nào?
Cao Lãng nói xong mới phát hiện Ứng Uyển Dung đứng đó cười thật đẹp, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp tuyệt trần, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng, ngón tay thon dài trắng nõn đưa ra, chợt giữ lấy cái cằm có chút râu ngắn của Cao Lãng, đôi môi đỏ mọng tiến tới.
Cao Lãng mở to hai mắt nhìn dáng vẻ thẳng thắn của Ứng Uyển Dung, hôn đến mức trên môi anh nhiệt độ vẫn không giảm, thậm chí có thể cảm giác được đầu lưỡi mềm mại chạm vào môi dưới của mình, sau đó nhanh chóng lui ra.
Ứng Uyển Dung cực kỳ hài lòng buông tay ra, trên mặt lại lơ đãng lộ ra một cái lúm đồng tiền nho nhỏ, người đàn ông ngốc, cảm giác hôn cũng không tệ, cứ như vậy đi, ngốc nữa thì không phải cũng là người đàn ông của mình sao? Dạy thật tốt là được.
“... Em! Anh...” Cao Lãng trơ mắt nhìn không nói lên lời, anh đây là bị cô vợ nhỏ đánh lén? Không phải, là bị hôn trộm? Cũng không đúng, hình như là quanh minh chính đại.
Nghĩ đến mới vừa rồi cửa cũng không có đóng lại, cũng không biết có ai nhìn thấy một màn kia không, cho dù da mặt Cao Lãng có dày đi nữa cũng có chút không chịu nổi, một luồng nhiệt huyết dâng trào khắp toàn thân, cuối cùng tụ lại trên mặt, bốc hơi nóng có thể hấp chín trứng gà!
“Lời này em chỉ nói một lần, hi vọng anh sau này không phải để em nhắc lại.” Thanh âm của Ứng Uyển Dung êm ái kiên định nói: “Cao Lãng, anh có nguyện ý nói chuyện yêu đương cả đời với em, không rời không bỏ?”
“Thế giới này rất lớn, tim của em lại rất nhỏ. Nếu như anh đồng ý, vậy chúng ta liền cùng nhau đi tiếp. Nếu để cho em phát hiện anh chần chừ, tin tưởng em, nhất định anh sẽ không muốn biết hậu quả của việc đó.”
“Quyết định của anh... Là cái gì?”
Cao Lãng có chút choáng váng, gần như là bị người phụ nữ trước mặt mê hoặc tâm thần, lần đầu tiên trong đời, nhịp tim lại đập nhanh chóng như thế, thình thịch, anh biết, khoảng cách giữa anh và đáp án đã rất gần...
Chỉ cần anh gật đầu, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, giống như là bị một cái bánh thật to đánh trúng. Thanh âm bá đạo hung hãn kia dần cách xa, trước mắt trong lòng anh bây giờ cũng chỉ có mình Ứng Uyển Dung chiếm trọn toàn bộ.
Nụ cười yếu ớt, thong dong, bá đạo chủ động, tiểu hồ ly mê người dưới ánh trăng, hướng anh đòi một sự cam kết!
Cao Lãng kích động nói: “Anh...”
“Làm xong rồi, bác sĩ nói có thể xuất viện, đến lúc đó tìm người ở phòng y tế thay thuốc là được...” Trâu Khải thấy hai người sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn, “... Hai người sao vậy?”
Ứng Uyển Dung nở nụ cười nhạt, không có giải thích, đi thu dọn đồ đạc.
Nhiệt huyết trong người Cao Lãng còn chưa tiêu tan, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm Trâu Khải không có chút ánh mắt gì cả, đáng đời cậu đến giờ vẫn độc thân!