“Không cần, em với mẹ cùng đi nhìn xem, mua một chút rồi về là được.” Ứng Uyển Dung từ chối.
Trước kia lúc chưa thành danh, đoàn làm phim cũng không có khả năng cho cô đãi ngộ đặc biệt gì cả, đều là ăn cơm hộp, đồ ăn vừa thiếu dinh dưỡng lại đầy dầu mỡ.
Bây giờ không ăn một hai bữa thì có gì mà không chịu nổi?
Tuy rằng Cao Lãng không ngờ được Ứng Uyển Dung nhìn mảnh mai thế mà lại từ chối đề nghị này, có điều anh cũng có chuyện cần nói với ba, cho nên không có phản đối lời cô.
Trên người Ứng Uyển Dung và Cao Lãng như có một bầu không khí ngăn cách hai người với bên ngoài, khiến cho cha Cao và Trương Kim Hoa không thể chen được vào giữa họ. Chờ hai người quyết định xong, Trương Kim Hoa mới giật mình cảm thấy con dâu mình có chút thay đổi.
Trương Kim Hoa và Ứng Uyển Dung đi đến chỗ cửa cầu thang, căn tin ở tầng một, chỗ này là bệnh viện quân đội, số người ở đây cũng không tính là quá nhiều. Phải biết rằng đầu năm này bệnh viện còn chưa có sử dụng thang máy, đi lại đều dùng cầu thang.
Hơn nữa người trong bệnh viện còn đặc biệt nhiều, một hàng người chờ đăng ký, một hàng người lại chờ đến lượt tiêm thuốc, ngay cả chỗ cửa bán vé của căn tin cũng có không ít người đi lại.
Trương Kim Hoa cũng chưa từng mua cơm ở căn tin lần nào, nhìn thấy căn tin rộng rãi sáng sủa, bên trong là những hàng bàn ghế sắp xếp chỉnh tề, tất cả mọi người chen lấn trước cửa bán vé, đầu bếp quơ cái muôi bảo mọi người xếp hàng.
Căn tin bệnh viện dùng loại phiếu nhỏ, họ sẽ không thối tiền thừa, cũng không có tiền lẻ để trả lại. Phải tự mình mua phiếu cơm ở cửa căn tin, lấy phiếu xong lại tự mình đi chọn thức ăn.
Thức ăn trong căn tin vô cùng phong phú, ngoại trừ chỉ có một món rau xào, hương vị không biết thế nào, còn giá cả thì rất hợp lý.
“Chúng ta chọn món nào cho tiểu Lãng đây... Nếu không thì mua chút cơm, vừa vặn mẹ có mang ít dưa muối với thịt muối đến đây.” Trương Kim Hoa ghé sát người Ứng Uyển Dung nhỏ giọng nói, ánh mắt cũng nhanh thêu hoa rồi.
Lông mày Ứng Uyển Dung nhíu lại một chút, sau đó bên môi gợi lên một chút ý cười, “Mẹ nói rất đúng, hẳn là Cao Lãng rất thích ăn cơm nhà. Có điều anh ấy mới bị thương, cần phải bổ sung thêm dinh dưỡng, con thấy ở đây có bán cháo sườn, cũng có thể lấy cho anh ấy một chút.”
Bây giờ ăn cơm đều phải chuẩn bị bát đũa, giờ nếu lấy một cặp lồng cháo, mua thêm mấy cái bánh bao, mấy món ăn thanh đạm một chút, cũng không thiếu nhiều lắm.
Còn Ứng Uyển Dung cô... Cô thật sự ăn không nổi mấy món có nhiều dầu mỡ thiếu dinh dưỡng đó, sớm đã tập thành thói quen ăn uống với dinh dưỡng cân đối, phải tránh ăn đồ có nhiều dầu mỡ. Ngoài trừ lo lắng cho vóc dáng, cô cũng không đồng tình với phương thức nấu ăn đơn giản thô bạo của đầu bếp hiện giờ.
Đương nhiên Ứng Uyển Dung đối với đồ ăn Trung Hoa cũng không tính là am hiểu, cô càng quen thuộc với đồ ăn phương Tây hơn, nhìn cách trình bày đã thấy vui tai vui mắt, lượng ca-lo lại không quá cao.
Trương Kim Hoa đều nghe Ứng Uyển Dung, việc xếp hàng cũng không cho Ứng Uyển Dung làm, tự mình xếp hàng cùng đoàn người, bảo cô đứng một bên chờ là được rồi.
Ứng Uyển Dung mím nhẹ môi lại, xem như bị ý tốt của bà ảnh hưởng, đôi mắt đảo qua thân thể hơi mập mạp của Trương Kim Hoa, ấn tượng trong lòng đối với bà lại càng tốt hơn một chút.
Yêu mến con dâu, cũng không có vì tính cách không hiểu chuyện trước kia của nguyên chủ mà vênh mặt hất cằm sai khiến cô, có lẽ cũng là do trời sinh tính tình hiền lành tốt bụng, mới có thể nuôi dưỡng ra đứa con có tính tình kiên nghị như vậy đi?
Trong phòng bệnh Cao Lãng mời cha Cao ngồi xuống, hỏi tình huống trong nhà thế nào, em gái một mình ở nhà có ổn không?
Cha Cao không ngừng gật đầu: “Tiểu Lãng, trong nhà không có vấn đề gì, em gái con ở nhà có mấy bác mấy thím giúp đỡ, hai ngày nữa ba bảo mẹ con ở lại chăm sóc cho con, ba trở về sẽ không có vấn đề gì. Con đó, phải dưỡng thương thật tốt.”
Mi tâm Cao Lãng nhíu lại, “Con không sao, ba và mẹ đều về trước đi, đừng nhìn con bị băng bó nhiều như vậy, kỳ thật cũng tốt lắm rồi. Ở bệnh viện cũng có y tá, mấy người Văn Diệu không có việc gì cũng sẽ đến đây thăm con. Trong nhà bận rộn, ba mẹ đều trở về đi.”
Cha Cao không đồng ý, kiên trì muốn để một người ở lại, nghĩ đến Ứng Uyển Dung cũng tới, có lẽ đây cũng là một cơ hội, cho hai đứa thêm thời gian không gian thì tình cảm cũng tốt hơn chứ?
“Nếu ba và mẹ con đều trở về, thì phải để vợ con ở lại với con. Giúp con lấy cơm, giặt giũ quần áo, đều được đi?” Cha Cao sờ sờ tẩu thuốc trong túi, nhưng cũng không có vội vàng lấy ra hút.
Lông mày Cao Lãng rất nhanh nhíu chặt lại, Ứng Uyển Dung...
“Không cần đâu, mọi người đều trở về...”
Cửa phòng bệnh bị đầy ra, Ứng Uyển Dung mang theo cặp lồng giữ nhiệt đi vào, ý cười nhàn nhạt bên môi nói: “Con cũng đồng ý, ba và mẹ ở nhà còn có nhiều việc, con ở đây cùng... Lãng là được rồi.”
Cao Lãng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu liếc cô một cái, không biết rốt cuộc trong lòng cô có tính toán gì, nhưng nghĩ lại, vừa rồi anh muốn viết báo cáo nói lý do là do tình cảm không hợp, mà hôm anh kết hôn đã phải đi làm nhiệm vụ, ở đâu ra chuyện tình cảm không tốt?
Ứng Uyển Dung ở lại, cũng không phải là không thể.
Cao Lãng nói thẳng vói ba mẹ: “Chỗ này có Ứng Uyển Dung ở lại, ba mẹ cử yên tâm đi, hôm nay hai người ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt, tối nay con gọi bảo Văn Diệu đi mua vé tàu cho hai người, trở về sớm một chút. Trong nhà chỉ có một mình tiểu Nhu, nhiều việc làm không hết.”
Trương Kim Hoa và cha Cao buồn bực, lần này sao Ứng Uyển Dung có thể chủ động nói muốn ở lại? Nhìn vẻ mặt hai đứa này có lẽ là đã sớm bàn bạc tốt rồi, hai vợ chồng bọn họ có vẻ rất dư thừa...
Cha Cao không có đồng ý ngay lập tức, buổi chiều bác sĩ có đến kiểm tra vết thương và thay thuốc, bọn họ lại hỏi lại tình hình lần nữa.
Bác sĩ kiểm tra xong vừa xử lí vừa nói: “Miệng vết thương khôi phục khá tốt, có điều mấy ngày nay vẫn không được để vết thương chạm vào nước, ăn thức ăn thanh đạm một chút, chờ miệng vết thương đóng vảy là không còn vấn đề gì lớn.”
Mấy người cha Cao rất tin tưởng bác sĩ, bác sĩ nói không có chuyện gì lớn liền khẳng định không sao. Ngoại trừ trầy da ra, để Ứng Uyển Dung ở lại giúp mua cơm cũng không thành vấn đề.
“Ba nó à, vậy chúng ta về trước chứ?” Trương Kim Hoa lôi kéo chồng ra hành lang ngoài phòng bệnh bàn bạc, trong phòng Ứng Uyển Dung đang gọt vỏ táo, vỏ trái cây được gọt ra giống như một tác phẩm nghệ thuật không đứt đoạn chút nào, từng vòng từng vòng rơi xuống.
Cha Cao ho nhẹ một tiếng, ánh mặt trời vừa đúng chiếu vào trong phòng, Cao Lãng nhỏ giọng nói chuyện với Ứng Uyển Dung, ngay cả con dâu thoạt nhìn tinh tế giờ cũng mềm mại đi không ít.
“Ai, ông nhìn hai đứa nó, hiện tại thật tốt. Nếu tôi nói, nếu có thể chung sống thật tốt thì cũng không cần tách ra. Nếu Ứng Uyển Dung thật sự không thích ở trong nhà, để cho nó ở bên ngoài với tiểu Lãng, việc này cũng không có gì là không tốt.”
Lời này Trương Kim Hoa nghẹn đã lâu, hôm nay thái độ của Ứng Uyển Dung đối với bà rất tốt, mọi người thường nói xa thơm gần thối*, có lẽ chính là mấy ngày này xa rồi, hiện tại nơi đứng lên cũng không còn khó chịu như trước.
*Xa thơm gần thối: ở xa, ít gặp thì quý hoá, ở gần do va chạm nhiều sinh ra ghét bỏ, không coi nhau ra gì.
Chuyện kết hôn ly hôn nói thì đơn giản, nhưng lại khác nhau, ở một địa phương như nông thôn là một việc lớn, ai cũng không muốn là đối tượng để mọi người bàn tán.
“Haizzz... Vậy thôi đi, thật sự là không nói thành lời, cũng không có biện pháp khác...” Cha Cao hít hai hơi khói, sương khói che lại tình huống trong phòng, khiến mọi thứ nhất thời trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Phòng bệnh là phòng đơn, nhưng là loại phòng tương đối nhỏ, góc tường để một cái giường sắt, trong phòng bày vài cái ghế, Cao Lãng tìm y tá hỏi thăm một chút, đồng ý cho bọn họ tạm thời ngủ lại một đêm ở phòng bệnh để không bên cạnh, có điều ban ngày phải dọn hết đồ đạc không được để lại.
Trương Kim Hoa biết phải đi, đem những thứ mang từ nhà đến bỏ hết vào cái tủ thấp nhỏ trong phòng, cũng không ngại phiền hà mà ngồi dặn dò Ứng Uyển Dung, tiểu Lãng thích ăn món gì, có thể làm những gì.
Ứng Uyển Dung không có không kiên nhẫn, cũng không có tức giận, thực tế lực chú ý của cô phần lớn lại đặt trong cuộc nói chuyện của cha Cao với người đàn ông kia. Cho dù có mặc quần áo bệnh nhân, lưng Cao Lãng vẫn thẳng tắp như trước, ngẫu nhiên chú ý tới ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua của cô.
Buổi chiều phòng bệnh mới tính là náo nhiệt, biết tin bà xã Cao Lãng theo tới để chăm sóc anh, tất cả binh lính dưới quyền của anh đều chạy tới đây, sáu bảy người đàn ông chen chúc trong phòng bệnh.