Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 30: Chương 30: Lời mời




“Nói đi, người như ông nếu không có lợi sẽ không thể dậy sớm như vậy.” Conde nhấn tạm ngừng, gập máy tính xách tay lại, cầm chén trà để bên cạnh lên nhấp một ngụm. Cảm giác nước trà đã nguội, liền đặt lại lên bàn.

Nhạc Tu Minh cầm cây quạt lên quạt cho ông, tình cảm ân cần săn sóc không lời nào có thể miêu tả được, đáng tiếc trừ việc để cho Conde cảm thấy mùa đông này càng lạnh hơn, cũng sẽ không thưởng cho ông một vẻ mặt tốt.

“Lão Khang à... Nghe nói nơi này của ông có rất nhiều diễn viên mới được đào tạo ở đây, tôi đều nhìn thấy ở trên TV.”

“Ừ, sau đó thì sao?” Conde gõ gõ ngón tay lên cuốn sổ, liếc xéo ông một cái, một câu nói liền vạch trần ra: “Ông coi trọng người nào ở chỗ tôi phải không hả? Tôi nói cho ông biết, mấy cô ấy còn phải đào tạo tiếp, bây giờ ông đào người đi, tôi biết tìm ai đến diễn đây?”

Nhạc Tu Minh khoát khoát tay giải thích: “Chỉ một người thôi! Tôi chỉ cần một người là được, ba tháng được không? Bộ phim này của ông quay ba tháng cũng không xong được, còn không bằng cho tôi mượn người giải quyết chuyện khẩn cấp.”

Lão đại trong lòng Conde mặc dù không vui, nhưng đúng như Nhạc Tu Minh nói, ba tháng hoàn toàn không đủ để ông quay xong bộ phim này, trên thực tế diễn viên muốn đạt tới yêu cầu của ông để có thể quay phim, đào tạo thêm nửa năm nữa cũng không biết có đủ không.

Hơn nữa ông cũng thiếu một ân tình của Nhạc Tu Minh, lần này ông ta nói chuyện thương lượng đàng hoàng với ông cũng không lấy chuyện ân tình trước kia ra để nói, đủ thấy nhân phẩm tốt. Nếu không... Nếu như chọn phải người không quá quan trọng, liền cho ông ta mượn ba tháng đi.

“Ông không nói làm sao tôi biết là ai được?” Giọng nói của Conde cũng mềm lại, liếc ông một cái, có ý tỏ vẻ nhường một bước.

Lông mày của Nhạc Tu Minh nhướng lên, đôi mắt sáng ngời, nhiệt tình nói: “Tôi có tìm hiểu, cô ấy tên là Ứng Uyển Dung.”

“Ông nói ai cơ? Ứng Uyển Dung? Tuyệt đối không được.” Conde dứt khoác lắc đầu từ chối, người đầu tiên được chọn vào tổ Đại Ngọc viết trong cuốn sổ của ông, chính là Ứng Uyển Dung.

Nhạc Tu Minh nóng nảy, “Này, tôi nói lão Khang ông, sao lại có thể không giữ lời như vậy? Không phải mới vừa rồi ông đã đồng ý rồi hay sao? Sao bây giờ còn đổi ý.”

“Tôi đồng ý khi nào? Đi đi đi, đừng làm phiền tôi nữa, ông đi tìm người khác đi.” Conde trở mặt vô tình nói, phất tay một cái giống như đuổi ruồi đi.

Nếu như Nhạc Tu Minh có thể tìm được người thì đầu còn cần phải mặt dày mặt dạn quấn lấy cái người bảo thủ như Conde này, suy sụp tinh thần ngồi lại chỗ cũ, bẻ bẻ ngón tay nói mình thật sự rất khổ.

“Chẳng lẽ tôi không muốn tìm người khác sao? Chọn được nữ chính rồi thì lại bất ngờ xảy ra tai nạn, diễn viên đại bài thì tôi mời không nổi, tiểu bài thì không nhìn được cái đoàn nhỏ của tôi. Thật vất vả mới kéo được nhà đầu tư chẳng lẽ lại phải ngâm nước nóng, tôi có thể không vội hay sao?”

Đương nhiên Conde biết chỗ khổ của việc thiếu tiền bạc, muốn quay một bộ phim thật tốt, muốn trình bày ý tưởng của mình, muốn tạo ra hiệu quả tốt hơn, những thứ này có thứ nào không cần tiền đâu? Ai có thể tự dưng có nhiều tiền được?

Tóm lại, cũng không dễ dàng gì cả.

“Ông đó, chính là không chịu nhận thua, nếu không bây giờ đi kéo nhà đầu tư, còn sợ không tìm được diễn viên hay sao?” Conde tận tình khuyên bảo nói.

Nhạc Tu Minh lau mặt một cái, ánh mắt kiên nghị nói: “Lão Khang, vậy thì cho tôi mượn người ba tháng, ba tháng sau vật về với chủ cũ*, sẽ không làm chậm trễ việc bắt đầu quay phim của ông.”

*HOÀN BÍCH QUY TRIỆU (Châu về hợp Phố hay vật về với chủ cũ): thời Chiến quốc nước Triệu có viên ngọc họ Hoà của nước Sở, Tần Triệu Vương dùng 15 ngôi thành để đổi viên ngọc này. Triệu Vương phái Lạn Tương Như mang ngọc đi đổi thành, Tương Như đến nước Tần dâng ngọc, nhìn thấy Tần Vương không có thành ý, không muốn giao thành, bèn nghĩ cách mang ngọc trở về, phái người trả lại cho nước Triệu. Ví với vật còn nguyên vẹn quy trả về cho chủ cũ.

Conde nhìn thấy ông như vậy đã sớm mềm lòng rồi, nhưng giọng nói vẫn vô tình như cũ: “Chỉ biết đảm bảo, ngộ nhỡ làm chậm trễ chuyện của tôi, chính ông tự suy nghĩ một chút, ông sẽ không xong với tôi đâu!”

Nhạc Tu Minh ai ai hai tiếng, dùng sức vỗ sau lưng Conde, kích động nói: “Lão Khang, thế là được rồi! Tôi sẽ không quên lòng tốt của ông, chờ đến khi chiếu phim điện ảnh, tôi nhất định phải nói với tất cả các phóng viên trong buổi họp, chính Conde là người cho bộ phim này có cơ hội ra mắt!”

“Được được được, đừng có nói chuyện vớ vẩn nữa, ra ngoài gọi lão Tần vào đây, tôi nói chuyện với ông ấy một chút. Về phần Ứng Uyển Dung có đồng ý với yêu cầu này hay không, tôi cũng không thể đảm bảo đâu.” Conde bỏ mặc nói, nói để phòng bị trước.

Nhạc Tu Minh vui vẻ hớn hở, chỉ cần Conde đồng ý, ông có thể tự nhiên phát huy uốn ba tấc lưỡi để lừa người vào đoàn phim.

Tần Kiến Nguyên biết Ứng Uyển Dung còn chưa chắc chắn nhận được vai diễn này, cho nên khi thấy có đạo diễn tới cửa đào người, lại nhìn thấy ánh mắt sai bảo của đạo diễn nhà mình, chỉ có thể mang theo nghi hoặc đi đến ký túc gọi người.

Nghe thấy tiếng dì quản lý ký túc xá gõ cửa bảo Ứng Uyển Dung đi ra ngoài một chuyến, nói là phó đạo có chuyện tìm cô, đang đứng chờ ở cửa đại sảnh phía trước, mọi người còn có chút ngạc nhiên.

Không nói phó đạo, trong thời gian đào tạo Khang đạo cũng đã nói, buổi tối nếu các nữ đồng chí có vấn đề gì thì không cần đến tìm ông, có thể tìm những nhân viên nữ khác của đoàn phim trước để giải quyết.

Trên cơ bản quy tắc ngầm đã là một thứ luật bất thành văn, có chuyện thì nói vào ban ngày, buổi tối không nói chuyện. Bây giờ phó đạo lại hẹn Ứng Uyển Dung nói chuyện ở đại sảnh? Mặc dù là ở đại sảnh, nhưng bây giờ không phải buổi tối hay sao...

“Nếu không mình đi cùng cậu một chuyến?” Cố Tinh Tinh không có nghĩ quá nhiều, cũng không cảm thấy Tần phó đạo sẽ làm chuyện xấu gì cả, lúc bình thường giải thích về cách diễn xuất đối với mấy cô, căn bản cũng đứng cách xa mấy bước.

Nhưng mà bạn cũng không thể đề phòng người khác nói xấu mình được, bản thân làm đúng, những người khác muốn nói mát cũng không thể thổi tới chỗ mấy cô được.

Ứng Uyển Dung suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, đừng nhìn đoàn phim bây giờ đang hòa hợp yên bình, nhưng mà thấy nhiều diễn viên cùng cạnh tranh một vai diễn cũng đều sẽ có thủ đoạn, hoặc là vì lý do có biểu hiện xuất sắc khi diễn thử, cái hố này cũng không thể tránh được.

“Ôi ôi, chờ mình một chút, mình cũng có việc muốn hỏi Tần phó đạo.” Lục Manh cũng cầm áo khoác của mình lên, chạy nhanh hai bước muốn đuổi theo.

Triệu Dao Cẩm lắc đầu một cái nói: “Vậy thì tớ không đi, trời lạnh như thế này, cũng chỉ có có mấy cậu mới nghĩ đi ra ngoài đạp tuyết tìm mai thôi.”

Cố Tinh Tinh thổi phù một tiếng bật cười, “Được rồi được rồi, biết cậu lười rồi, vậy chúng tớ đi ra ngoài đây, một lát nữa sẽ về.”

Triệu Dao Cẩm gật đầu một cái, nhìn ba người đi ra khỏi phòng, đôi mắt cong cong, cười cười tiếp tục nhìn sách trên tay.

Ứng Uyển Dung vừa bước ra khỏi cửa phòng đã cảm thấy không khí lạnh giá bên ngoài nhào đến chạm vào mặt, xen lẫn những bông tuyết rơi nhẹ nhàng trong không khí, bên trong còn có cảm giác mát lạnh. Ánh đèn sáng rực xua tan bóng tối trong hành lang, đang cười muốn xoay người lại để nói chuyện với Cố Tinh Tinh, khóe mắt nhìn thấy một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất.

Chân mày nhíu lại như có điều suy nghĩ mà nhìn cửa phòng cách đó không xa, chỗ đó là...

“Đi nhanh một chút, tuyết rơi càng ngày càng lớn. Ngày mai thật không muốn rời giường sớm một chút nào, lạnh quá trời.” Lục Manh kéo kéo cánh tay Ứng Uyển Dung, gần như rúc cả đầu vào trong áo khoác, lộ ra một lớp lông.

Ứng Uyển Dung bị chắn ngang như vậy, không thể làm gì khác hơn là cười xoay người đi xuống cầu thang cùng với các cô.

Lâm Tuyết từ vách tường phía sau lộ ra gần nửa khuôn mặt, nhìn thấy Ứng Uyển Dung đi xuống tầng, nhíu mày lại, nhấc chân chuẩn bị đi theo sau. Cánh tay bị người kéo lại, mất hứng quay đầu lại.

“Làm cái gì? Vương Phương, cậu kéo mình lại làm gì?”

Vương Phương nhìn thật sâu vào đôi mắt đen láy trên làn da trắng nõn của Lâm Tuyết, không đồng ý nói: “Tớ mới phải hỏi cậu này, đã trễ thế này rồi cậu còn muốn đi làm cái gì?”

Lâm Tuyết hất tay cô ra, tức giận nói: “Tớ phải đi xuống tầng một một chút, mỗi ngày cậu đi theo mình làm cái gì? Lại muốn mách lẻo với ba mình có phải không?”

Vương Phương tính tình tốt nói: “Thật vất vả mới vào được đoàn phim, sao cậu lại muốn gây phiền toái cho Ứng Uyển Dung nữa vậy? Chúng ta quay phim thật tốt. Hai ngày trước Khag đạo cũng đã nói, cậu diễn rất có hồn...”

“Tớ tìm ai gây phiền toái? Tớ sẽ không đụng vào một ngón tay nào của cô ta được không? Cậu không thấy cô ta sống ở chỗ này rất thoải mái hay sao, không có Cao Lãng ở đây, nhưng cô ta làm mọi việc đều thuận lợi đó.” Lâm Tuyết cười đến vui vẻ, chậm rãi nói.

Vương Phương mím môi lại, đáy mắt lóe lên, lời lẽ chính nghĩa nói: “Nếu như không phải cậu ngăn lại, mình đã sớm nói chuyện này với mọi người. Ứng Uyển Dung đã kết hôn, cậu lại nói với những diễn viên nam đó là Ứng Uyển Dung chưa có bạn trai, nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, nhất định Ứng Uyển Dung sẽ làm khó cậu.”

Lâm Tuyết giả vờ không thèm để ý nói: “Được rồi được rồi, lo thật tốt chuyện của cậu đi. Làm như mình không biết vậy, Khang đạo cảm thấy cô ta rất thích hợp để diễn tiểu thư, tớ diễn có hồn thì lại phải đi diễn nha hoàn gì đó, xí! Người nào thích thì đi mà làm.”

“Tớ đi xuống dưới một chút, ít nói với người khác chuyện của mình đi.” Lâm Tuyết trừng mắt nhìn cô một cái, hất đầu liền đi xuống dưới tầng.

Vương Phương đứng ở trên tầng, nhìn các cô cùng đi ra khỏi tiểu viện, khóe môi hơi cong lên, nụ cười nhẹ này liền bay theo gió mà biến mất, xoay người liền trở lại là Vương Phương lo lắng cho bạn tốt vừa rồi.

...

Ba người đi tới chỗ làm việc của nhân viên đoàn phim trong sân, từ xa đã nhìn thấy Tần Kiến Nguyên và một người đàn ông xa lạ đứng ở cạnh cửa đại sảnh, nhìn thấy mấy cô đã đi đến cửa, Tần Kiến Nguyên liền cười cười vẫy tay với các cô.

“Uyển Dung hả, mấy đứa tiểu nha đầu này, buổi tối không ở trong ký túc xá, còn chạy tới đây làm cái gì?”

Lục Manh và Cố Tinh Tinh le lưỡi một cái, hoạt bát đáng yêu, Lục Manh nháy mắt nói: “Còn không phải là do bọn em thấy dáng dấp của Ứng Uyển Dung quá đẹp, ngộ nhỡ ra ngoài buổi tối gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Chúng em đi cùng nhau còn tăng thêm can đảm cho bạn ấy.”

“Hồ đồ, nếu thật sự có kẻ xấu, đã sớm bắt mấy em lại hết rồi. Được rồi, cùng tôi đến bên này sưởi tay, Uyển Dung, đây là Nhạc Tu Minh, Nhạc đạo, ông ấy có chuyện muốn nói với em. Chúng ta ở phòng bên cạnh chờ em.”

Tần Kiến Nguyên dẫn Lục Manh và Cố Tinh Tinh sang phòng khách nhỏ bên cạnh, cửa để mở, các cô có thể dễ dàng nhìn thấy người ở bên ngoài, nhưng mà sẽ không thể nghe thấy họ nói gì được.

“Nhạc đạo, chào ngài, tôi tên là Ứng Uyển Dung.” Khóe môi Ứng Uyển Dung mang theo ý cười, đôi mắt cong cong, vươn tay ra nắm tay với Nhạc Tu Minh một cái liền thu tay lại.

“Không biết ngài tìm tôi có chuyện gì?”

Có thể để cho Tần Kiến Nguyên đến tìm cô, như vậy là đã lấy được sự đồng ý của Conde. Một đạo diễn đến tìm cô, chẳng lẽ là vì quay phim? Ứng Uyển Dung tỉ mỉ đánh giá trong lòng.

Nhạc Tu Minh hơi kiềm chế tâm tình kích động của mình lại, nhưng giọng nói vẫn nhiệt tình như cũ: “Có thể cô không biết đến tôi, tôi tên là Nhạc Tu Minh, là một đạo diễn.”

“Là như vậy, ngày hôm qua tôi xem tin tức, có nhìn thấy cô, liền phát hiện hình tượng của cô rất thích hợp với bộ phim điện ảnh của tôi. Như thế nào, cô có hứng thú tới đó quay phim không? Tôi cũng đã nói chuyện thật tốt với Khang đạo rồi, chỉ cần cô trống ba tháng là có thể được.”

Hai mắt Nhạc Tu Minh sáng quắc tha thiết nhìn chăm chú vào Ứng Uyển Dung, càng nhìn càng cảm thấy rất giống nhân vật nữ chính trong phim.

Ứng Uyển Dung không có đồng ý hay từ chối, mỉm cười một tiếng nói: “Nhạc đạo, thậm chí tôi cũng không biết ngài muốn quay bộ phim điện ảnh về thể loại gì, nếu như thuận tiện, có thể cho tôi xem kịch bản một chút được không?”

Coi như cô bây giờ là một người mới vô danh tiểu trong suốt, cũng không có nghĩa là loại phim nào cũng nhận diễn, để lộ quá mức là cô phải dùng diễn viên đóng thế, dù sao, bây giờ cô cũng là người đã kết hôn.

Nhạc Tu Minh đã sớm có chuẩn bị, đương nhiên cũng mang theo kịch bản, từ trong cặp công văn đặt trên bàn lấy ra một tập giấy kịch bản đã được đóng thành sách, hai chữ cái phong lưu phóng khoáng trên bìa ngoài, nét chữ cứng cáp.

—— Nữ Đế.

Ứng Uyển Dung nhíu mày lại, lại là phim cổ trang sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.