Editor: tu tai
Nhà họ Cao ở trong một gian nhà ở tận cùng bên trong Cao gia thôn, rất gần đất trồng của bọn họ, mặc dù đã gần buổi trưa rồi, nhưng bọn họ lại không hề có chút ý định ra đồng làm việc.
Cha Cao cầm tẩu thuốc đứng ở cửa, hít sâu một hơi, các nếp nhăn trên mặt nhăn lại thật sâu, lúc này trên mặt ông càng tang thêm vẻ sầu tư, gánh nặng cuộc sống đè ép ông gần như sụp đổ.
Dùng toàn lực của gia đình để cưới một cô dâu cho con trai, cuối cùng lại ầm ĩ khiến gia đình không yên, bây giờ lại không biết thương thế của con trai như thế nào, buồn đâu......
Trương Kim Hoa thu xếp xách ra hai túi lớn, đựng trong túi xách da rắn, tiếng va chạm của chai lọ trong túi phát ra rõ mồn một, khiến cha Cao bất mãn trợn mắt nhìn sang.
“Bảo bà tùy tiện thu thập chút là được, bà bận rộn cả buổi thu thập cái gì vậy?” Cha Cao dùng tẩu thuốc gõ một cái lên mặt đất màu vàng phàn nàn.
Trương Kim Hoa lau hốc mắt đỏ lên một cái, nước mắt rơi cả buổi, đã sớm chảy khô rồi, ánh mắt khô sung đau đớn, giọng nói cũng khàn đi.
“Tôi chuẩn bị cho con trai, ông không phải quan tâm?! Không biết thương thế của a Lãng thế nào, tôi chỉ mang chút đồ ăn con thích qua đó, con thích ăn dưa muối tôi làm nhất, trứng chiên dưa chua. Không phải người ta nói bệnh nhân phải ăn nhiều trứng sao? Tôi cũng mang trứng trong nhà đi qua, nấu sẵn, mang qua đó là con có thể ăn luôn.”
Nói tới đây Trương Kim Hoa lại rơi xuống hai hàng lệ nóng, hiện tại đứa con trai duy nhất có tiền đồ trong gia đình còn không biết sống chết thế nào, ruột gan rối bời, chỉ hận tại sao không thể tới đó ngay lập tức để dích thân nhìn xem.
“Chờ Tiểu Nhu về là chúng ta đi ngay, đến đó chờ xe.” Cha Cao nghĩ đến còn phải ngồi xe lửa ba ngày mới đến, lại càng lo lắng.
Cửa sân bằng gỗ bị đẩy ra, cha Cao nhìn thấy Cao Nhu vừa mới nói một câu: “Về rồi, vừa đúng......” Liền phát hiện cô gái xinh đẹp theo phía sau —— Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung mặc một thân quần đỏ lại quấn khăn to tằm nơi cổ không thể nói xinh đẹp bắn ra bốn phía, nhưng là mát mẻ động lòng người, gương mặt ôn nhu cứ nhìn người khác như vậy, ánh mắt giống như biết nói, nhấp nháy nhấp nháy.
Nhưng ấn tượng của nhà họ Cao đối với Ứng Uyển Dung thật sự là quá khắc sâu rồi, nhìn thấy Ứng Uyển Dung xuất hiện tại nơi này, Trương Kim Hoa còn tưởng rằng cô gái này tới đây muốn làm ầm ĩ đòi ly hôn.
Trương Kim Hoa vọt tới trước mặt, đỏ mắt nắm chặt tay thành quyền nói: “A Lãng còn đang nằm trong bệnh viện, cô vẫn muốn làm ầm ĩ sao? Cô liền hận thằng bé không thể chết ngay lập tức để ly hôn sao?!”
Mặc dù Cao Nhu cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại Ứng Uyển Dung tới đây lại chiếm lý —— muốn đi thăm anh của cô.
“Mẹ, mẹ đừng kích động, chị dâu nói muốn đi thăm anh trai cùng chúng ta.” Cao Nhu tiến lên đỡ lấy cánh tay Trương Kim Hoa kéo bà về phía sau.
Cha Cao nghe xong không tin nhìn Ứng Uyển Dung, dường như muốn nhìn rõ xem rốt cuộc cô muốn làm gì.
“Con hiểu biết rõ trước kia là con quá xúc động, gây không ít phiền toái cho cả nhà.” Giọng nói êm ái truyền đến, Ứng Uyển Dung nhăn mày thở dài một cái nói: “Chuyện của con và Cao Lãng tự chúng con sẽ giải quyết, chí ít lần này, con thực sự muốn đi xem thương thế của anh ấy như thế nào.”
Trong nháy mắt Trương Kim Hoa và cha Cao đều ngây người, cô gái này, có phải giả vờ hay không? Ngày hôm trước vừa mắng cả nhà bọn họ một trận trước mặt người khác, người biết chuyện cũng kể lại với bọn họ, bây giờ nói là do xúc động?
Cao Nhu ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Ứng Uyển Dung, tức giận nói: “Chị dâu nói gì vậy, chị còn trẻ tuổi, mọi người đều biết là chị không cố ý.”
Cao Nhu đặc biệt nhấn mạnh hai từ trẻ tuổi, đừng xem Ứng Uyển Dung năm nay 18 tuổi còn rất trẻ tuổi, Cao Nhu còn nhỏ hơn cô một tuổi đâu. Cái từu trẻ người non dạ này cũng không phải là ai cũng có thể sử dụng.
Trong nhà chỉ mua hai tấm vé xe, quyết định để Cao Nhu tạm thời trông nhà, bây giờ Ứng Uyển Dung lại muốn đi cùng, cha Cao hoàn toàn không có lý do cự tuyệt.
“Uyển Dung...... Cha biết con quan tâm a Lãng, nhưng mà cha mẹ chỉ mua hai tấm vé, không có thừa vé nữa. Nếu không để lần sau con hãy đi......” Cha Cao nói lời cự tuyệt, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất.
Đây là muốn Ứng Uyển Dung rút lui? Làm sao có thể.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Ứng Uyển Dung nói: “Con nhớ xe lửa cũng có vé đứng, vậy con đi mua vé đứng thôi. Đồ đạc con đều thu thập xong rồi, chúng ta vẫn nên sớm đi nhà ga thôi?”
Ứng Uyển Dung vừa nói lời này ra, mượn cớ cũng không dung được, cha Cao buồn buồn đáp một tiếng, Trương Kim Hoa thì nghiêng đầu sang chỗ khác coi như người này không tồn tại.
Ba người ngồi chung trên máy kéo đi về phía thị trấn, nhà ga ở đó. Một dường xóc nảy khiến Ứng Uyển Dung hoàn toàn không muốn nhớ lại, vẻ mặt bình tĩnh không hề lộ một kẽ hở, cũng vỡ nát thành bột bay theo gió.
Dọc theo đường đi ba người hoàn toàn không nói thêm câu nào, vừa đến nhà ga Ứng Uyển Dung đi mua ngay vé đứng, nhà ga nhốn nha nhốn nháo, đoàn người mang theo bao lớn bao nhỏ, cuối cùng cũng làm cho Ứng Uyển Dung biết rõ rồi.
Cô thật sự đã đến thời đại này, khi đó cô đang làm gì? Vào thời đại này đã có cô rồi sao? Có lẽ cha mẹ cô vẫn đang duy trì cuộc hôn nhân bề ngoài đó, cho đến mười năm sau làm ra trò khôi hài.
Ứng Uyển Dung vứt hết những suy nghĩ dư thừa, theo cha mẹ Cao chen lên xe, trong xe vô cùng đông người, người già, trẻ con, phụ nữ mang theo trẻ sơ sinh. Không khí hỗn tạp nóng bức, thời tiết này ngồi tàu chắc chắc vất vả.
Hơn nữa Ứng Uyển Dung lại mua vé đứng, khỏi phải nói tư vị khổ sở thế nào.
Từ lúc cô nổi tiếng đến nay, công ty có tài nguyên tốt gì đều đưa cho cô? Trợ lý, xe, bảo mẫu, người đại diện, tất cả mọi người đều xoay quanh cô, cho dù là vì đóng phim phải vào rừng sâu núi thẳm, cũng chưa từng phải chịu tội như vậy.
Trên mặt Ứng Uyển Dung thu lại nụ cười vui vẻ, vẻ mặt lạnh lùng, một thân quần đỏ càng lộ ra dáng vẻ đẹp đẽ, sau khi lên xe lửa có rất nhiều người đàn ông đều chú ý tới cô.
Có vài tên côn đồ không có ý tốt trực tiếp giả vờ tùy theo hoặc là đong đưa chen đến bên cạnh cô, bàn tay không cẩn thận chạm một cái......
“Pằng!” Ứng Uyển Dung mặt lạnh khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn người đàn ông vừa chạm vào eo cô, khí thế sắc bén khiến người đàn ông kia sợ hết hồn, nhưng rất nhanh phản ứng lại.
“Cô làm gì vậy? Đánh người! Đánh người! Cái đồ đàn bà thối tha này! Hôm nay tôi không thu thập cô, thì tôi không phải họ Hồ!” Tên côn đồ kéo lên cổ tay áo màu lam xám, trên cổ tay áo đầy vết bẩn.
Nhìn anh ta lâu hai mắt, Ứng Uyển Dung cũng có thể mù mắt, đau mắt!
Cha Cao vừa thả hành lý cùng Trương Kim Hoa ngồi xuống ghế, còn đang nghĩ có cần bảo con dâu ngồi, để ông đứng một lúc hay không, đột nhiên lại nhìn thấy Ứng Uyển Dung đánh người.
Mặc dù cả nhà bọ họ ầm ĩ gia đình không yên, cũng có rất nhiều oán hận, nhưng đi ra khỏi nhà, cũng không thể để Ứng Uyển Dung bị một người đàn ông khi dễ được.
“Làm gì làm gì vậy! Khi dễ phụ nữ mà cậu không biết xấu hổ, hôm nay tôi muốn xem ai dám khi dễ con dâu của tôi!”
Cha Cao đứng chắn trước người Ứng Uyển Dung, Trương Kim Hoa lập tức kéo cô đến bên cạnh mình, chân mày nhíu vào thật sâu, cũng không cần hỏi, chỉ nhìn xem cha Cao giải quyết như thế nào rồi.
Ứng Uyển Dung nhìn thấy hành động bảo vệ của bọn họ, trong lòng âm thầm gật đầu, xem ra nhà họ Cao đều là người hiểu lí lẽ, bao che người nhà, cũng không biết tại sao nguyên chủ lại không muốn gặp bọn họ như vậy.
“Con dâu ông đánh tôi, ông không nhìn thấy sao? Mẹ kiếp!” Người đàn ông che một bên mặt bị đánh đỏ lên của mình bất mãn nói.
“Con bé đánh cậu...... Vì sao nó đánh cậu? Cậu nói đi!” Cha Cao cảm thấy mặc dù Ứng Uyển Dung ngang ngược, nhưng cũng không đến mức thấy người nào đánh người đó, tối thiểu chưa từng động thủ với hai người bọn họ.
“Tôi làm sao biết được.” Ánh mắt người đàn ông đảo một vòng, giọng nói đã có chút chột dạ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của Ứng Uyển Dung vẫn là lòng ngứa ngáy khó nhịn.
Ăn mặc như vậy đi xe lửa, cũng không phải để cho người khác chiếm tiện nghi sao, mới sờ một cái, anh còn chưa kịp làm gì đã bị đánh rồi.
“Anh không biết xấu hổ, cho rằng tôi cũng giống anh hay sao?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, Ứng Uyển Dung nhíu mày nói: “Vừa rồi không phải là tay anh sờ loạn, thì tôi sẽ đánh anh sao? Tôi còn ngại làm bẩn tay tôi đấy!”
Cha Cao tức giận đỏ mắt, con dâu ở bên cạnh lại bị người khác chiếm tiện nghi, đừng nói là một người không quen biết, chỉ bằng bây giờ con bé còn là vợ của A Lãng, thì không thể để người khi dễ được!
Trương Kim Hoa cũng nổi giận, trong nhà ầm ỉ thế nào là chuyện của nhà bọn họ, hiện tại một tên lưu manh còn dám lên mũi lên mặt, phi, cho là bà sợ sao?!
Cha Cao nắm lấy cổ áo của tên đàn ông đấm xuống một đấm, mọi người chung quanh kêu lên ‘ đừng đánh, đừng đánh ’, ‘ Có gì nói chuyện, nơi này còn có trẻ con ’, ‘ phi, lưu manh, đánh chết anh ta đi! ’.
Trong nháy mắt lối đi nhỏ trong xe lửa chật chội dồn thành một đoàn, người đàn ông bị đè xuống đất bị người đạp vài chân, ngay cả vị trí quan trọng cũng bị hư hư thực thực đạp một chân, đau đến mức anh ta phải gào ra tiếng.
“Đánh chết người rồi! Đánh chết người rồi! Tôi muốn báo cảnh sát!”
Trò cười trên xe rất nhanh bị nhân viên xe lửa phát hiện, cảnh sát trên xe cầm loa chạy tới đây, sau lưng còn đi theo một người đàn ông mặc quân trang.
Đợi đến khi hai người kéo được người đàn ông kia lên, thì mặt của anh ta cũng sưng lên rồi, nhìn thấy cứu tinh tới liền chỉ ngay vào nhà cha Cao lớn tiếng doạ người nói: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát! Mấy người này tụ tập dân chúng gây chuyện, còn đả thương tôi.”
Cha Cao và Trương Kim Hoa nghe thấy vậy tức giận đỏ mặt, nhưng người nhà quê ngốc nhất, nhìn thấy cảnh sát cũng không biết nói thế nào, buồn bực một lúc lâu mới nói: “Đây là một tên lưu manh, thích ăn đòn!”
Ứng Uyển Dung coi như là người quần áo chỉnh tề nhất ở đây rồi, cô vượt qua đám người đi tới trước mặt cảnh sát, lấy giấy tờ chứng minh ra nói: “Chồng tôi là một người lính, lần này tôi cùng cha mẹ chồng ngồi xe lửa đi thăm anh ấy, không ngờ sau khi lên xe tên lưu manh này lại dám chiếm tiện nghi của tôi. Kính xin đồng chí cảnh sát tra rõ chân tướng, không cần oan uổng một người tốt, cũng không cần bỏ qua cho một người xấu.”
Người chung quanh nghe Ứng Uyển Dung nói chuyện có trật tự, vừa nhìn đã biết là một người làm công tác văn hoá, sau khi nghe xong rối rít trầm trồ khen ngợi.
Chàng trai mặc quân trang nhíu mày nhìn gương mặt bình tĩnh của Ứng Uyển Dung, nói thầm một câu bên tai cảnh sát xe lửa, cảnh sát xe lửa mới đem người đàn ông kia đi luôn.
“Lần sau cũng không thể tụ tập dân chúng làm ầm ĩ, trong xe nhiều người, đánh nhau bị thương không ai có thể mang mọi người đi khám bác sĩ được.” Cảnh sát xe lửa nắm tay của người đàn ông kia đi về phía phòng nghỉ ngơi.
Chàng trai mặc quân phục gật đầu với Ứng Uyển Dung một cái, coi như là chào hỏi, xoay người đi theo cảnh sát xe lửa, người chung quanh rối rít nhường ra một lối đi cho bọn họ.