Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 24: Chương 24: Người nhà




May là Cao Lãng thúc dục em gái anh đi đưa cơm, nếu không không biết Ứng Uyển Dung phải giữ nụ cười trên mặt bao lâu để bồi người nữa.

Đứng dậy lấy bình nước từ góc tới rót một chén đưa cho Ứng Uyển Dung, hỏi: “Lát nữa anh cùng em trở về nhà một chuyến, thời điểm kết hôn lần trước quá vội vàng, cũng không có về nhà lại mặt* với em được, gặp mặt ba mẹ vợ.”

*Lại mặt: Vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

Ứng Uyển Dung hạ mắt suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Cũng được, một lát mang theo đồ rồi đi thăm nhà.”

Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp mặt ba mẹ của nguyên chủ, anh em họ hàng, có Cao Lãng đi cùng, lo lắng cũng bớt đi không ít.

Lễ vật cho Ứng gia và Cao gia đã được phân loại từ sớm, Cao Lãng chờ Cao Nhu trở về để nói một tiếng , liền chuẩn bị cùng Ứng Uyển Dung đi Ứng gia một chuyến.

Cao Nhu bày vẻ mặt lạnh nhạt không vui nói: “Làm sao phải vội vã như vậy? Ba mẹ biết anh chị trở về, nói buổi tối muốn làm thêm mấy món ăn ngon. Ứng gia thì có cái gì có thể ăn chứ.”

Cao Lãng nghe lời này liền lông mày nhíu lại, ánh mắt thản nhiên nhìn cô một cái, Cao Nhu lập tức ngừng lời lại, nhưng ở trong lòng vẫn là không ngừng nói thầm.

Ứng gia sống ở thôn bên cạnh, đi tới cũng không tính là xa, trong nhà không hẳn là nghèo, nhưng cũng không có nhiều tiền. Cao Lãng đi lính từ rất sớm, cứ một thời gian lại gửi tiền về nhà, Cao Nhu cũng không chịu thua kém, đi học đều giành được học bổng, trong nhà cũng chỉ tốn thêm chút tiền ăn, tiền đi lại. Tình trạng so với Ứng gia dĩ nhiên là tốt hơn không ít.

Ứng Uyển Dung tựa như không nghe thấy lời nói của Cao Nhu, vẫn nở nụ cười dịu dàng hào phóng như trước đối với cô, “Nếu như ba mẹ trở về, vậy liền làm phiền em đưa túi đồ này cho ba mẹ trước. Đồ không đắt, là chút tâm ý của hai người chúng ta.”

Mặc dù Cao Nhu cảm thấy Ứng Uyển Dung sẽ không mua thứ gì tốt, nhưng có anh của cô ở đây, cũng không thể không đúng mực. Gật đầu một cái nói: “Đã biết, vậy anh hai người trở về sớm một chút.”

Cao Lãng xách lên một cái túi da rắn khác hướng cô gật đầu một cái, liền cùng Ứng Uyển Dung đi ra khỏi cửa sân. Thời gian này tất cả mọi người đều đang bận rộn làm việc ngoài đồng, trên đường trong thôn cũng không nhìn thấy mấy người.

Việc này cũng giúp cho Ứng Uyển Dung tránh khỏi sự vây xem của người thôn Cao gia, chủ yếu là do nguyên chủ ở trong thôn làm ầm ĩ thật sự rất khó coi. Tin tưởng lần này Cao Lãng trở về nhất định sẽ có rất nhiều kẻ nhiệt tình tới khoe những thành tích trước đây của cô.

Trong đầu Ứng Uyển Dung lần nữa nhớ lại một nhà của Ứng Uyển Dung, tổng thể mà nói, chính là một gia đình bình thường, chưa nói tới cực phẩm gì đó, lần này trở về hai ngày rồi lại phải chuẩn bị đi, cũng không biết Cao Lãng còn mấy ngày nghỉ nữa.

“Anh Lãng, anh xin nghỉ mấy ngày vậy?” Ứng Uyển Dung đi trên đường hỏi, chung quanh đều là những tảng đá thấp bé kết hợp với mảnh ngói tạo thành nhà cửa, cực kỳ xưa cũ.

Cao Lãng nhìn nét mặt cố hỏi anh của Ứng Uyển Dung, không có nhìn đường, thiếu chút nữa vướng vào một cái hố thấp bé, kéo cô lại nói: “Đủ thời gian để đưa em đi thủ đô, chờ thu xếp ổn thỏa cho em rồi trở về.”

Ứng Uyển Dung không hiểu nhìn về phía anh, đôi môi mỏng của Cao Lãng lộ ra một nụ cười nhẹ, nhìn dáng vẻ suy nghĩ mãi cũng không ra của cô tâm tình anh lập tức phấn chấn hơn.

Nói là ngày nghỉ cũng không quá đáng, thật ra thì năm này trong doanh trại có danh ngạch cử đi bồi dưỡng học tập, địa điểm là ở thủ đô. Trước kia anh cảm thấy mình không thích hợp đào tạo sâu hơn, cũng không có hứng thú đối với học tập gì đó, nhưng mà vợ mình đều muốn bay đến thủ đô rồi, nếu anh không đi đào tạo chuyên sâu thêm, sợ là sẽ bị rơi lại phía sau.

Lần này đi thủ đô bề ngoài là đi đệ trình tài liệu, chính thức học tập còn phải chờ anh trở về đội giao phó tốt mọi chuyện rồi mới đi đào tạo sâu. Cho nên thời giann vẫn còn tương đối nhiều, hơn nữa hiện tại anh còn chưa có dùng hết số này nghỉ bệnh.

Ứng Uyển Dung và Cao Lãng còn chưa đi vào thôn Lý gia, đã nhìn thấy rõ ràng cửa hàng bán lẻ ở cửa thôn, hoặc gọi là tiệm tạp hóa có vẻ thích hợp hơn, bên trong cái gì cũng có.

Ngồi chính giữa là một người đàn ông đang ngồi vắt chéo chân cắn hạt dưa nhìn cái TV nhỏ ở chỗ cao, chỉ thiếu cảnh rót ly rượu uống rồi ăn với mấy hạt đậu phộng.

Người đàn ông nhìn thấy Ứng Uyển Dung ngoài cửa từ xa đi lại gần, kêu lên một tiếng: “Uyển Dung? Em trở về lúc nào vậy?”

Cao Lãng đi cùng quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông, nhíu mày suy nghĩ một lát, thử thăm dò kêu lên: “Anh rể?”

Không trách Cao Lãng không nhận ra, mấy lần ra vào Ứng gia, anh đều không có gặp mặt Ứng Văn Triết, ngoại trừ biết người này mở một cửa hàng tạp hóa trong thôn ra thì không biết gì cả. Duy chỉ có gặp hai lần, chính là ngày Ứng Uyển Dung đi lấy chồng, Ứng Văn Triết mặc một thân âu phục thời thượng mới nhất, mặt dính đầy keo dưỡng tóc.

Ứng Uyển Dung đem người trong trí nhớ hòa cùng với người trước mặt rồi khéo léo gọi một tiếng: “Anh hai.” Âm thanh trong trẻo uyển chuyển hàm súc, Ứng Văn Triết cũng cảm thấy em gái có chút khác lạ.

“Uyển Dung, người trong thôn bên cạnh nói em đi chăm sóc em rể, sao em trở về nhanh vậy? Anh còn tưởng rằng em muốn đi theo quân.” Ứng Văn Triết kéo hai cái ghế nhựa tới, ý bảo hai người họ ngồi.

“Không cần đâu anh, em còn phải đi với anh Lãng về nhà một chuyến, mấy ngày nữa là đi rồi.” Ứng Uyển Dung lắc đầu cự tuyệt nói, biểu hiện so với trước kia cũng không có gì khác biệt.

Ứng Văn Triết rất tò mò hai người trở về vì chuyện gì, mấy người nhiều chuyện ở thôn bên cạnh đã sớm nói Uyển Dung thành một người đàn bà chanh chua, một người so với một người nói có đầu có đuôi, chẳng lẽ lần này trở về là thật sự muốn ly hôn?”Hai em về nhà trước đi, chắc là ba mẹ cũng sắp về rồi, em cầm ít hạt dưa về nhà với em rể trước đi. Trong cửa hàng không thể không có người trông, đợi lát nữa anh liền đóng cửa thu dọn về nhà.” Ứng Văn Triết cầm hai túi hạt dưa từ trong góc ra, nhét vào trong tay Ứng Uyển Dung.

Ứng Uyển Dung dựa theo giọng nói của nguyên chủ nói: “Cảm ơn anh, vậy em với anh Lãng đi về trước, anh nhớ về nhà sớm một chút, em cũng có mang quà cho anh đó.”

Ứng Văn Triết vẫy vẫy tay, ngược lại nụ cười rất thật lòng. Cao Lãng từ cuộc nói chuyện của hai người có thể nhìn ra, địa vị ở nhà của Ứng Uyển Dung cũng không thấp, là dáng vẻ rất được cưng chiều.

Ứng Uyển Dung và Cao Lãng đi trên đường gặp không ít trưởng bối quen mặt, hàng xóm cũng chào hỏi với bọn họ, ngoại trừ ánh mắt có chút quái dị, những thứ khác đều rất tốt.

Vòng qua mấy đầu ngõ, đi thêm một đoạn đường nhỏ liền đến Ứng gia, trong sân Ứng gia không có nuôi gà nuôi vịt, rất vắng vẻ, trước sau là hai ngôi nhà đá, trời mưa còn có thể bị dột, ngay giữa sân là một cái miệng giếng sâu dùng đá bản xanh đè lên, bên cạnh là một cái thùng gỗ.

Ứng Uyển Dung trở về đúng lúc Ứng Đại Hùng đang ở trong sân sửa lại cái cuốc, Lý Hương Hoa ở trong bếp vo gạo chuẩn bị nấu cơm, bà vừa nhìn thấy người tới liền kêu lên một tiếng, Ứng Đại Hùng ngẩng đầu liền nhìn thấy con gái và con rể mình.

“Uyển Dung, Cao Lãng, sao hai con lại trở về? Còn mang theo đồ?” Mặt mũi Ứng Đại Hùng thật thà chất phác, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn, lời đồn ở bên cạnh đã sớm truyền tới tai họ.

Ứng Uyển Dung không có cáu kỉnh trước khi đi lấy chồng, bọn họ làm ba mẹ sao có thể không biết? Mặc dù đứa nhỏ này có chút mềm yếu, điểm này lúc gặp mặt hai nhà bạn họ cũng đã nói rõ ràng, giờ lại đi qua nói cái gì mà không muốn sống, lật bàn, cảm giác giống như đang nghe thiên thư, đó là con gái của họ sao?

Dù sao thì hai người cũng nhất định không tin, cho nên lúc nhìn thấy Cao Lãng vẻ mặt không tốt cầm túi da rắn trong tay, khó tránh chỉ nghĩ đến việc xấu trước.

Tình tình Lý Hương Hoa thẳng thắn, lấy tay xoa xoa vào quần, trực tiếp đi lên nói: “Bên trong đựng gì vậy, có phải là vật dụng của Uyển Dung không? Cao gia các người đừng có khinh người quá đáng. Trước mặt thì nói Uyển Dung chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, là do chúng tôi không dạy dỗ cẩn thận, nhưng lần này nghe nói anh bị thương phải nằm viện, chẳng lẽ nó không đi chăm sóc anh sao? Anh, chẳng lẽ anh thật sự muốn ly hôn?!”

Miệng Lý Hương Hoa vừa nhanh vừa chuẩn trực tiếp nói ra, không chừa chỗ hở nào cho Ứng Uyển Dung chen vào, muốn kéo Lý Hương Hoa ra lại bị Ứng Đại Hùng kéo qua phía sau.

“Mẹ, không phải như vậy...” Ứng Uyển Dung quả thật dở khóc dở cười, ở đây oan nhất sợ không phải người Cao gia đi? Thật sự là đi chịu lỗi cho người khác.

“Con đừng có xen mồm vào, để cho mẹ con nói! Ban đầu con cũng không phải là vui vẻ gả qua, ba thấy nhân phẩm Cao Lãng không tệ, còn đi làm lính, dựa vào, thật không nghĩ tới mà, mắt chúng ta đúng là bị mù. Muốn ly hôn thì ly hôn, ta đây không quen tật xấu này của bọn họ, làm nhục người khác!” Ứng Đại Hùng nổi trận lôi đình mắng, nếu không phải nhìn thấy vóc dáng Cao Lãng cao lớn cường tráng hơn mình, ông đã sớm muốn đánh tên này một trận.

Ứng Thừa Văn nghe thấy tiếng động nên đi ra, nhìn thấy chị hai và anh rể đang đứng ở ngoài cửa còn khó hiểu nói: “Ba mẹ, hai người đang làm gì vậy? Anh rể, anh về rồi sao, đến thăm nhà em sao?”

Ứng Đại Hùng thờ ơ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Cao Lãng cũng không có để đồ xuống, trầm giọng giải thích: “Những thứ này là quà Uyển Dung mua về cho mọi người. Con cũng không có ý định ly hôn với cô ấy, ba mẹ hiểu lầm rồi.”

Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng kinh ngạc chớp mắt một cái, nhưng mà nghĩ đến những lời đồn đãi thối tha kia, vẫn không vừa ý như cũ.

Ứng Uyển Dung lôi kéo tay ba mẹ mình nói: “Mọi người đi vào rồi nói chuyện, nhìn hai người lớn tiếng như vậy, hàng xóm đều ra ngoài chế giễu rồi.”

Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng nghe vậy mới không cam lòng xoay người đi vào trong nhà, Ứng Uyển Dung nháy mắt với Cao Lãng ý bảo anh đuổi theo họ. Không cần cô nói, Cao Lãng cũng nhất định sẽ đuổi theo, Ứng Thừa Văn hấp ta hấp tấp tiến lên hỏi: “Anh rể, anh có cần giúp gì không, em chỉ tới nhắc thôi.”

Nếu nói trong nhà có ai chào đón Cao Lãng nhất, vậy thì nhất định phải chúc mừng Ứng Thừa Văn rồi. Cậu trời sinh đã có sự sùng bái đối với quân nhân, đàn ông sao, nên là người như vậy, mặc quân phục mang binh đi đánh giặc, rất oai phong đó!

“Không cần.” Cao Lãng từ chối nói, vẻ mặt nghiêm túc, dáng vẻ lạnh lùng càng khiến cho Ứng Thừa Văn sùng bái hơn.

Cao Lãng đặt đồ cạnh cửa ra vào chính, Ứng Uyển Dung tự động đi tới mở ra, lấy từng thứ đã chuẩn bị trước như quần áo mùa đông, cái bao đầu gối, gang tay, còn có các loại đặc sản, bày đầy một bàn.

“Những thứ này đều do anh Lãng mua cho mọi người, nói là bình thường không có ở nhà, không có lúc có thể thể hiện tâm ý với mọi người, khi chuẩn bị trở về còn đặc biệt bảo con chọn mua đồ cho mọi người trước.” Ứng Uyển Dung khéo léo tươi cười, gương mặt trắng hồng bây giờ không giống của một cô gái được nuôi lớn ở nông thôn.

Ứng Đại Hùng rầu rĩ không vui ngồi một bên không đáp lời, Lý Hương Hoa đau lòng cho con gái, nhận lấy đồ trong tay cô liếc nhìn một cái rồi vội vàng đặt qua một bên, “Ba với mẹ con cũng không thiếu những thứ đồ này, chỉ cần con sống tốt, so với món quà nào cũng quý giá hơn.”

Đây là dáng vẻ có ngụ ý, Cao Lãng sao có thể không hiểu là đang nói anh bạc đãi Ứng Uyển Dung hay sao? Mở miệng muốn nói gì đó Ứng Uyển Dung liền tiếp lời cúi đầu kêu lên: “Ba, mẹ.”

“Chuyện này không thể trách Cao Lãng được, vài ngày trước đúng là do con hồ đồ, không kiểm soát được bản thân. Nhưng con và anh Lãng, tuyệt đối không có ý định muốn ly hôn gì cả.” Ngẩng đầu nhìn Cao Lãng nói.

“Ba, mẹ.” Cao Lãng khàn giọng nói: “Nếu như đời này con đối với Uyển Dung hai lòng, vậy thì con sẽ không được chết một cách tử tế.”

Lời này rất nghiêm trọng, Ứng Uyển Dung không thích nghe, cau mày nhìn chằm chằm Cao Lãng, sao lại mở miệng rồi cái gì cũng có thể nói? Nói vài câu dễ nghe rồi cho chuyện này đi vào quá khứ là được, làm sao còn muốn thề thốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.