Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 84: Chương 84: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Đó cũng không phải là thác nước mà mọi người trong đoàn làm phim đang thảo luận muốn đi. Đây chính là một cảnh sắc được dùng khi quay phim mà thôi.

Nơi này phân cảnh mà Ứng Uyển Dung phải diễn xuất ít hơn. Cô tản bộ và nói chuyện phiếm cùng với Tạ Thiên Thành ở trong hành lang. Các diễn viên khác trong nhóm cũng bắt đầu diễn phân cảnh Tư Kỳ đại náo trong phòng bếp của đại quan viên.

Mấy người nhóm Cố Tinh Tinh sức khỏe đã tốt lên rất nhiều. Về sau liền bắt đầu bắt kịp được tiến độ quay phim. @MeBau*[email protected]@ So sánh với Ứng Uyển Dung, mỗi lần đều bắt buộc phải hoàn chỉnh, cho nên đã tiêu phí thời gian không ít, thời gian nghỉ ngơi nhiều, cho nên các cô bức thiết hi vọng nhanh chóng đến ngày nghỉ.

Khi biết được Ứng Uyển Dung sẽ đi đến thác nước cùng với mọi người để du ngoạn, các cô liền la hét rằng sức khỏe của mình cũng đã khá hơn rồi, muốn đi cùng mọi người.

Ứng Uyển Dung cũng không nói gì thêm, chỉ cần các cô quay xong các phân cảnh phải diễn xuất, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đến lúc đó mọi người sẽ cùng nhau đi.

Liên tục quay phim tới hơn nửa tháng, Khang Đức dường như đã lột hết một lớp da của mọi người trong đoàn làm phim, rốt cục hào phóng nói: "Biết mọi người muốn nghỉ ngơi rồi, ngày mai tôi cho nghỉ một ngày. Những ai còn chưa quay xong phân cảnh của mình thì lưu lại để quay cho xong. Những người còn lại có thể ra ngoài đi dạo, nhớ là buổi tối phải trở về đúng hạn."

Thấy vẻ mặt cầu xin của những người phải lưu lại, lại không có cách nào để nói ra lời muốn đi ra ngoài du ngọa kia..., Khang Đức nói như an ủi: "Mấy người trước cứ quay cho xong phân cảnh của mình đi đã. Quay chụp xong rồi, mấy ngày nữa tôi cũng sẽ cho mọi người được nghỉ phép. Hãy nhớ rằng, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn phải làm mọi việc cho tốt, không giở thủ đoạn qua loa, tôi khẳng định là không chấp nhận sự giả dối."

Đoàn người rốt cục giữ vững tinh thần, chuẩn bị tiếp tục quay phim, nhưng vẫn không quên hẹn với những người được cùng nhau đi ra ngoài chơi đùa. Dặn dò nhớ phải mang chút đặc sản trở về, các cô ăn đồ ở nhà ăn đều đã phát chán lên rồi.

"Uyển Dung, Uyển Dung, nhanh chút nào! Cậu còn mang theo cái ba lô của cậu đi làm gì nữa đấy?" Lục Manh mang theo mũ che nắng mặc trên người một chiếc váy dài, trang điểm xinh đẹp, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, đã nghĩ một lát nữa sẽ chụp một cái ảnh chụp thật xinh xắn.

Ứng Uyển Dung mặc quần jeans và chiếc áo sơ mi đơn giản, trên lưng còn đeo một cái ba lô hai quai, cầm trong tay cái camera, nhìn tuyệt đối không giống như là đi ra ngoài du ngoạn.

"Tớ phải mang hết đồ đi chứ, ngộ nhỡ thân thể các cậu không được thoải mái còn có thể kịp thời uống thuốc. Bằng không chạy vào trong núi như vậy, mất nửa ngày cung không tìm thấy bác sĩ đâu, như vậy thì phải làm sao bây giờ?"

Trong ba lô của Ứng Uyển Dung trừ bỏ có để các loại thuốc thường dùng ra, còn có một số thứ đồ dùng khác phục vụ cho cuộc dã ngoại. Có ai biết được các cô liệu có bị lạc đường ở


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.