Editor: Mẹ Bầu
"Ai bảo ngươi đưa tới? Làm phiền hắn phải lo lắng. Nơi này mà lạnh chết được ta sao?"
Vẫn là bộ phim truyền hình ấy, chẳng qua người sắm vai Tuyết Nhạn bây giờ lại chính là Vương Phương. Ứng Uyển Dung mỉm cười nói với cô ta, bất quá vốn dĩ đây là những lời thoại quá đỗi quen thuộc nhất. Mà Vương Phương cũng đang giương mắt nhìn về phía Ứng Uyển Dung lúc này cứ ngây ngẩn cả người.
Ở nơi ống kính máy quay không nhìn thấy được, đôi con ngươi của Ứng Uyển Dung giống là một khối nam châm vậy. Tất cả nguồn sáng chung quanh gần như đều đã hội tụ ở trên người Ứng Uyển Dung. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Một cái nhăn mày, một nụ cười của cô đều vô cùng chói mắt, nổi bật lên trước Vương Phương u ám, nhìn giống như là một viên hòn đá nhỏ bình thường.
Ngay cả trong bộ phim truyền hình này, Vương Phương chính là một nha hoàn rất bình thường. Tuyết Nhạn từ nhỏ đã làm bạn với Lâm Đại Ngọc cùng đi đến Giả phủ làm nha hoàn, cuộc sống so ra còn kém hơn cả Tử Quyên. Mỗi ngày Tuyết Nhạn ở nơi này ngoại trừ làm cái bóng ở sau lưng chủ nhân, vén màn, gấp quần áo, thì gần như là đều không nhìn thấy bóng dáng của nàng đâu.
"Dừng! Vương Phương, lời thoại thế nào vậy? Làm sao cô lại cứ ngây ngẩn cả người ra như vậy?" Khang Đức tức giận, @MeBau*[email protected]@ cầm cuốn kịch bản dùng sức vỗ vào vỗ đùi một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Phương vẻ đầy bất mãn.
Ngày trước ông vẫn cảm thấy Vương Phương này vẫn là một đứa trẻ thành thực. Mặc dù không có ngoại hình phi thường, có vẻ có chút ngu dốt, nhưng nhưng tốt xấu gì thì cũng có con mắt thực tâm, quay phim cũng cần phải cẩn trọng.
Nhưng đó là trước kia.
Từ sau khi xảy ra trận động đất, không có liên lạc được với Vương Phương. Khang Đức còn bị lo lắng một hồi. Mãi đến sau này biết cô ta không có việc gì, dù cũng không còn kịp thời trở lại đoàn làm phim để quay phim, ông cũng khó tránh khỏi không quá sảng khoái.
Thế nhưng khi Vương Phương vừa trở về, phải dựa vào một chút quan hệ liền thay thế vị trí của Lâm Tuyết, ý kiến của của ông đối với cô ta lại càng nhiều hơn. Nếu không phải bởi vì phân cảnh của nhân vật này bị thiếu, ông tuyệt đối sẽ không đáp ứng.
"Thực xin lỗi, đạo diễn Khang. Uyển Dung diễn thật tốt quá, tôi không phản ứng kịp." Vương Phương liên tục liên tục cúi đầu nói xin lỗi, đối với nhóm diễn viên chính khác đang ở chung quanh. Răng bạc thầm cắn hoàn toàn không hiểu nổi là chuyện gì xảy ra.
Ứng Uyển Dung không chút để ý đến mồ hôi đang đổ thành giọt ở trên trán của mình, quét mắt nhìn qua, chuyển cái nhìn tới trên người Cao Lãng đang ở phía sau đạo diễn Khang, híp mắt lại, cong khóe môi lên cười đối với anh.
Tuy rằng Cao Lãng không hiểu gì về quay phim. Thế nhưng mà vừa rồi trong nháy mắt đó, vẻ chói mắt của cô vợ nhỏ của mình, anh vẫn là nhận ra được sự chèn ép rõ ràng. Cũng chính là trong lúc đạo diễn Khang chợt không để ý tới, nên không nhìn thấy cô