Editor: Mẹ Bầu
Vòng eo của Ứng Uyển Dung bị cánh tay sắt của Cao Lãng gắt gao bóp chặt không thể động đậy. Sau lưng cô dán cửa gỗ, cách một cánh cửa này chính là hành lang. Trong không gian yên tĩnh mờ tối vang lên tiếng nước chảy tí tách, Ứng Uyển Dung mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của những người khách ra vào khách sạn.
Hơi thở nóng rực quấn quít giao hòa lẫn nhau. Đầu óc của Ứng Uyển Dung đều đã sắp biến thành một nồi nước sôi trào nước rồi, bốc lên hơi nóng vù vù. Nụ hôn môi lâu dài làm cho hô hấp của Ứng Uyển Dung cũng không theo kịp, hai thân thể kề sát lẫn nhau hợp thành một giai điệu nguyên thủy nhất.
Âm thanh trong cổ gần như đều bị đoạt đi, @MeBau*[email protected]@ duy có tiếng thở dốc ẩn nhẫn của người đàn ông vang lên. Lý trí Ứng của Uyển Dung bị sự việc vui thích thình lình xảy ra đoạt đi mất rồi. Cô chỉ có thể mặc kệ cho Cao Lãng mang bản thân mình cùng nhau bay lượn, cảm nhận và trải nghiệm cực quang.
Chờ đến khi Ứng Uyển Dung lâm vào tình trạng kiệt sức, co quắp ở trên đầu vai Cao Lãng, thì cô mới phát hiện ra mình cùng Cao Lãng vậy mà lại đã làm việc này ở ngay lối đi như vậy. Quần áo của cô giống như đống vải rách treo ở trên eo, vẫn là cánh tay sắt của Cao Lãng ôm đỡ lấy thân thể của cô, bế cô đi tắm.
Tiếp sau đó, không hiểu tắm rửa như thế nào, mà lại thành đang ở trong phòng tắm hơi nước lại vận động một phen. Ứng Uyển Dung gần như là xụi lơ ở trên giường, lại một lần nữa nhận thức được sức chiến đấu của Cao Lãng quả thật là bất phàm.
Đang trong lúc nửa mê nửa tỉnh, thì Ứng Uyển Dung lại nghe thấy tiếng Cao Lãng nói nhỏ ở bên tai mình: "Anh thật cao hứng, em yêu anh, cũng giống như là anh yêu em vậy."
Kèm theo lời này, ngón tay của Cao Lãng lại dao động ở phần lưng của Ứng Uyển Dung, giống như là đang dùng ngón tay tao nhã khảy đàn một khúc nhạc vậy. Mà thân thể của Ứng Uyển Dung [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), chính là thứ nhạc cụ mà Cao Lãng anh cực kỳ yêu thích nhất.
Ứng Uyển Dung tuyệt đối không thể tưởng tượng được, chỉ là một câu nói vui đùa thông báo kia của mình, lại dường như đã can thiệp đến tâm thần của Cao Lãng cả đêm không yên. Làm anh nổi sóng kích động, hận không thể khảm sâu vào trong lòng mình, khiến cho hai người thân mật khăng khít hợp làm một thể.
Bụng đói lại bị đồng hồ báo thức đánh thức, Ứng Uyển Dung phải giùng giằng mất một lúc mới đứng dậy được. Cô phát hiện ra kẻ đầu sỏ gây nên chuyện kia đã đi trở về rồi, liền nổi giận dễ sợ. Nói cái gì mà, em vừa nói yêu anh, anh liền nghĩ đến giống như anh yêu em... Phì... die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chúng ta không thể thuần khiết trong sáng được một chút hay sao, mà cứ phải mà phải đích thân thể nghiệm làm chuyện đó như vậy mới được à?
Ứng Uyển Dung nghĩ muốn đập người đàn ông kia một trận rồi. Anh đã quên tối hôm qua cô đã nói chuyện gì rồi sao. Cao Lãng đã nói rõ ràng ăn cơm tối xong liền đi trở về, vậy mà ngày hôm qua còn lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm. Cũng không biết anh trở về như vậy liệu có phải là sẽ bị phạt hay không?
Ứng Uyển Dung lắc lắc đầu, kéo hai chân còn bủn rủn kia đi rửa mặt. Xem ra Cao Lãng cũng có chừng mực, ở trên người cô cũng không có dấu vết gì rõ ràng. Bằng không, chẳng phải là ông tướng này đã tuyên bố cho mọi người biết là tối hôm qua bọn họ làm cái gì rồi sao? Da mặt cô vẫn còn chưa dầy đến mức độ như thế.
Tống Tiểu Nha đưa Ứng Uyển Dung đi đến trung tâm điện ảnh truyền hình. Các diễn viên đã tụ tập ở đây một nhóm lớn, đang ở nghe nhân viên công tác nói qua về những hạng mục công việc cần chú ý. Phần diễn xuất của Ứng Uyển Dung ngày hôm nay thì càng