Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 138: Chương 138: Thiếu






Editor: Mẹ Bầu

Cao Lãng cười cười. Nhưng mọi người từ trong nụ cười này lại có cảm giác, cảm được được một chút ý tứ nguy hiểm. Từ trong trái tim không nhịn được chợt thấy run rẩy, chăm chú nhìn Tống Kiến Dân đang đứng ở bên cạnh Huấn luyện viên Vương. Trong lòng đã bắt đầu cầu nguyện cho anh ta rồi.

Cao Lãng từ hai ba câu nói của Huấn luyện viên Vương, đã biết được tình huống của Tống Kiến Dân. Anh cũng không còn nói thêm cái gì, "Tôi cho anh có một cơ hội để thuyết phục tôi. Tôi, Huấn luyện viên Vương, còn có lớp trưởng nữa, anh có thể chọn một người. @MeBau*[email protected]@ Chỉ cần anh có thể kiên trì một phút đồng hồ không bị té ngã xuống trên mặt đất, việc này coi như xong. Bằng không liền chạy vòng quanh gấp bội lần."

"Đây là lần đầu tiên, cho nên tôi mới cho anh có được một ít quyền lợi đặc biệt. Nếu lại có tình huống không tuân theo mệnh lệnh lần thứ hai như vậy, tôi sẽ sắp xếp người để anh đi ra ngoài." Những lời nói này của Cao Lãng đã có thể dập tắt luôn toàn bộ những rục rịch trong lòng mọi người.

Chỉ có Ứng Uyển Dung lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của người đàn ông nói một không hai như thế. Cô không nén nhịn được mà giương mắt lên nhìn chằm chằm vào anh. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Đúng khi Cao Lãng xoay người, dường như ánh mắt của anh đã ở dừng lại trên người cô thời gian độ một cái chớp mắt!

Tống Kiến Dân cân nhắc trên dưới, đương nhiên là lựa chọn lớp trưởng, tuy rằng anh ta cũng biết phỏng chừng lớp trưởng cũng không phải là người lương thiện. Thế nhưng mà đối lập với hai người huấn luyện viên thân thể cường tráng, vững chãi kia, anh ta cảm thấy khi bị lớp trưởng giám sát trong một phút đồng hồ, tựa như sẽ có vẻ dễ dàng hơn một chút!

Nửa phút đồng hồ sau Tống Kiến Dân khóc không ra nước mắt nằm trên mặt đất, cảm thấy mặt mình như bị tát bôm bốp. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Tống Kiến Dân cũng không nói gì thêm, cam chịu nhận mệnh chạy tới.

Giằng co như vậy suốt nửa ngày, đoàn người thật sự đã bị đói lại bị khát. Mấy thứ đồ ăn vặt trên đường đã sớm tiêu hao hết, hầu như không còn. Đến căn cứ, lại đứng ở nơi này nửa ngày, thật sự đến một ngụm nước cũng chưa được uống, cổ họng gần như đã khô đến bốc khói lên rồi.

Cao Lãng lại cầm cặp kính mát đeo lên lần nữa, nhìn nhóm người trước mắt, tạm thời phân nhóm cho lính của anh phụ trách. Sau đó anh không nhịn được, liền mượn cặp kính râm ngăn cản ánh mắt nhìn về phía phương hướng Ứng Uyển Dung đang đứng.

Lớp da thịt trắng noãn của ô vợ nhỏ của anh bị phơi nắng đến đỏ bừng. Trời đã sắp tối rồi, gió lại bắt đầu thổi. Ứng Uyển Dung vẫn chớp chớp ánh mắt trong veo, sáng ngời nhìn anh. Trong lòng Cao Lãng thấy mềm nhũn. Cao Lãng thực sự không có một chút hối hận nào khi đã vỗ bàn cùng với Trương Quang Diệu đặc biệt muốn được chạy đến nơi này để làm cái việc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.