Editor: Mẹ Bầu
"Chị dâu... Mẹ nói gần đây khẩu vị của chị không được tốt lắm. Em đã mang từ trong nhà đến đây không ít quả táo chua… Em nghe nói, người mang thai thường hay thích ăn đồ chua - - khai vị."
Ứng Uyển Dung thấy Cao Nhu đưa tới một cái túi nhỏ, còn sắc mặt thì trở nên hồng hồng, tầm mắt buông xuống, cô liền nói vẻ trêu ghẹo: "Đây là em đã đặc biệt đi mua ở trong thị trấn phải không? Thế nào mà chị không nhớ là ở trong huyện của chúng ta lại có bán quả táo chua nhỉ?"
Sắc mặt của Cao Nhu càng đỏ hơn, @MeBau*[email protected]@ đầu gần như là sắp bốc hơi lên rồi. Cô có cảm giác từ khi chị dâu của mình trở thành minh tinh, về sau này con người của chị dâu cũng càng trở nên hay đùa cợt hơn rồi.
Nhìn thấy Cao Nhu bị chọc giận đến sắp phát khóc như trước kia, Ứng Uyển Dung liền tiếp nhận lấy cái túi của cô. Tuy rằng hiện tại Ứng Uyển Dung cũng không ăn những thứ có vị chua chua, nhưng mà ý tốt của cô Cao Nhu như thế nào, Ứng Uyển Dung có thể cảm nhận được.
"Tốt lắm, chị chỉ đùa một chút thôi. Chị thật sự rất thích những gì đó mà em mang đến, lại càng yêu thích tâm ý của em hơn nữa. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Chuyện trước kia đã trôi qua rồi, về sau chúng ta có thể làm bạn bè được không?" Ứng Uyển Dung đưa cho Cao Nhu một cái bậc thềm đi xuống.
Cao Nhu ấp úng, ở thời điểm Cao Lãng đi tới, cô mới thấp giọng nói ra một câu, "Em nguyện ý." Người cũng trốn vào bên trong.
"Hai chị em đang nói chuyện gì thế, Tiểu Nhu thế kia là thế nào?" Cao Lãng không rõ chân tướng nhìn Cao Nhu đi vào chỉ để lại bóng dáng, liền cất tiếng hỏi. Anh đưa chiếc khăn lông trong tay cho Ứng Uyển Dung.
Trời đã nóng nực rồi, điều hòa tất nhiên là không có. Trừ bỏ mỗi ngày lau người thật nhiều, chính là sử dụng quạt thổi làm mát. Ứng Uyển Dung lau cái ót đầy mồ hôi nóng nực xong, Dienddanlequuydon, cảm giác thấy trong người như muốn thăng hoa rồi.
"Không có việc gì đâu! Đây là một bí mật nhỏ của hai chị em chúng em. Không cho phép anh được hỏi han gì đâu." Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm nói.
Cao Lãng mới không có hứng thú biết về đề tài mà cô vợ nhỏ của mình và em gái của mình đã thảo luận với nhau kia là gì. Ánh mắt của Cao Lãng nặng nề nhìn bóng dáng Ứng Văn Triết đang vén tay áo lên nhặt rau, lông mày không tự chủ được mà nhíu chặt lại.
"Cười không đến mười năm, mày nhăn mày suốt ngày thế này, cẩn thận già nhanh hơn em đấy!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ứng Uyển Dung mỉm cười nói, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào giữa hai hàng lông mày của Cao Lãng đang nhíu chặt lại với nhau..
Cao Lãng đối với Ứng Văn Triết có khúc mắc không rõ. Mặc dù anh biết rằng, sai lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn. Cao Lãng cảm thấy nếu như anh không tự mình quan sát vài ngày, thì trong lòng anh sẽ không thể nào yên tâm được.
Hai người ngồi ở chỗ thoáng mát một thoáng chốc, thì từ nơi cổng vào đã nghe thấy tiếng của Ứng Thừa Văn truyền đến.
"Vừa rồi em liền đứng ở phía sau, hóa ra mọi người lại đều ở phía trước, không trách được con không phát hiện ra được mọi người đang ở chỗ nào." Ứng Văn Triết nói vẻ ai oán.
Cũng không biết Lý Hương Hoa ở nơi đó nói nói cái gì đó, giọng nói của Ứng Văn Triết lập tức mang theo tiếng cười, "Đúng thế, đây chính là chị gái của con mà, con đã nói với ba mẹ rồii..."
Đi vào đến trong sân, liếc mắt liền nhìn thấy Ứng Uyển Dung đang chống tay lên má nhìn ra chỗ mọi người, Ứng Thừa Văn lúc này cũng không có đi nịnh bợ anh rể nữa. Ngược lại hai mắt cậu ta liền tỏa sáng, ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Ứng Uyển Dung.
"Chị! Em cũng đã nhìn thấy chị rồi!" Giọng nói của Ứng Thừa Văn đầy kích động, giống như là nhìn thấy người thân của mình đã bị thất lạc lâu ngày vậy. Tình cảm chân thành tha thiết phong phú của Ứng Thừa Văn, khiến cho Ứng Uyển Dung cảm thấy không sao chịu nổi nhiệt tình của em