Editor: Mẹ Bầu
Bởi vì có quá nhiều người, cho nên Tống Tiểu Nha cũng không dám để cho Ứng Uyển Dung xuống xe. Cô trực tiếp gọi ngay điện thoại cho Vưu Lương Tài. Sau khi đám người kia bị xua tan rồi, thì Ứng Uyển Dung mới xuống xe.
Vưu Lương Tài đợi người đến gần rồi mới cẩn thận đánh giá Ứng Uyển Dung. Khi anh rời đi, bộ dáng của Ứng Uyển Dung khác hẳn bây giờ. Ngày ấy cô gầy yếu, tái nhợt, tưởng chừng như chỉ cần có một trận gió thổi đến là có thể thổi bay. Hiện tại, mái tóc dài mượt, đen nhánh của cô được tết lại bím, @MeBau*[email protected]@ rồi thả xuống ở trước ngực. Ứng Uyển Dung mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt mát mẻ, khoan khoái, phần dưới bụng hơi hơi gồ lên.
Ứng Uyển Dung tháo xuống cặp kính mát đeo trên mắt, khóe môi cong lên, nở một nụ cười. Trong lòng Vưu Lương Tài thầm than, Ứng Uyển Dung thật sự là càng ngày càng có hương vị của minh tinh rồi.
"Rốt cục là tôi đã đợi được em đến rồi. Phải biết rằng muốn cướp được thời gian của em từ trong tay Cao Lãng ra, thật đúng là rất không dễ dàng." Vưu Lương Tài nói vẻ oán trách, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), nhưng trên mặt vẫn cười hề hề như cũ.
Ứng Uyển Dung cũng mượn lại toàn bộ những lời nói này, hơi hất cằm lên nói: "Khó lắm mới có được ngày nghỉ, liền đều bị anh can thiệp vào như vậy, em cũng còn chưa oán giận anh đâu."
Giương mắt nhìn chung quanh, Ứng Uyển Dung hỏi: "Vừa rồi đoàn người kia tụ tập đứng ở đây để làm cái gì vậy anh? Công ty có hoạt động gì đó hay sao vậy?"
Vưu Lương Tài đuổi kịp Ứng Uyển Dung, hai người sóng vai nhau mà đi. Anh quét mắt nhìn một vòng đối với nhóm người kia, bọn họ đang đó ở nhìn trộm nhóm người của anh, trực tiếp cười nói: "Đoán chừng là nghe nói diễn viên Ứng của chúng ta sắp đi qua, nên bọn họ đã đi lại đây để tham gia náo nhiệt một chút ấy mà! Em không nhìn thấy là khi nhìn thấy em, ánh mắt của bọn họ, đều đỏ hết cả lên đó sao!"
Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn xéo Vưu Lương Tài một cái. Người này xác định không phải là đang đùa đấy chứ? Những người này lại có thể là cảm động khi nhìn thấy cô mới là lạ, nếu không phải là ghen tị thì sao ánh mắt đều đỏ như vậy?
Ứng Uyển Dung tuyệt không đoán được, những gì mà bản thân cô phỏng đoán trước kia, cũng không khác với sự thật là mấy.
Vưu Lương Tài cười xòa lên một tiếng, dẫn người đến phòng làm việc của bản thân. Người trợ lý thức thời đi lấy nước trà mang vào. diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Của Vưu Lương Tài là trà xanh, còn của Ứng Uyển Dung là một ly sữa nóng.
"Miệng cũng khát nước rồi, em uống sữa tươi đi! Vừa uống nước vừa nghe tôi nói cũng được." Vưu Lương Tài sau khi ngồi xuống liền lấy từ trong ngăn tủ ra mấy phần hợp đồng đặt xuống trước mặt Ứng Uyển Dung.
Ứng Uyển Dung cầm bút tập trung suy nghĩ nhìn xem bản hợp đồng, rồi mới ký tên vào trên đó. Vưu Lương Tài lúc này tiếp tục thông báo lại cho Ứng Uyển Dung nghe