Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dựa theo Khương Ngữ Ninh kể lại, ai thấy, cũng sẽ hiểu lầm.
“Biểu tình các người như thế nào?” Khương Ngữ Ninh nói xong, nhìn mấy phóng viên, khó chịu: “Muốn biết tôi có ở lại phòng không, đi khách sạn xem camera thời gian tôi đi vào cùng đi ra ngoài, còn có, Hoắc ảnh hậu đã thừa nhận cùng cặn bã Lục gia tính kế tôi, các người còn hoài nghi tôi?”
Mấy phóng viên sờ sờ mũi, bộ dáng có điểm ngốc: “Cũng đúng.”
Dần dần, người vây xem Khương Ngữ Ninh, càng ngày càng nhiều, nhất là người qua đường xem náo nhiệt, điên cuồng chen chúc vào quán cà phê.
Chủ quán cà phê nghĩ muốn báo nguy.
Mà đúng lúc này, không biết hai mươi bảo an có huấn luyện ở đâu đi ra, phi thường chuyên nghiệp đứng trước cửa duy trì trật tự, ông chủ quán cà phê, nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng, nhân viên trong quán bọn họ, đều ngây ngốc, đứng ở kia chụp ảnh.
Tuy rằng Khương Ngữ Ninh bị đen thành than, nhưng quả thật rất được...
Khuôn mặt trắng hồng, ngũ quan tiêu chuẩn tinh xảo hơn nữa tràn đầy collagen, so với dung nhan trang điểm không biết tốt đến bao nhiêu.
“Hơn nữa, lời thật không sợ các người bôi đen, mặt mày Hứa đạo diễn... Tôi sợ tôi chen chân không đi vào.”
Khương Ngữ Ninh ở quán cà phê cùng phóng viên tán gẫu khí thế ngất trời, có việc nói chuyện, dù sao cô hiện tại đen đến tỏa sáng, đơn giản nhóm đốm lửa lớn hơn nữa.
Có lẽ thật sự chịu không nổi Khương Ngữ Ninh ở bên ngoài nói hưu nói vượn, Từ phu nhân đứng ở phòng bệnh, cuối cùng ngồi không yên, cho y tá chăm sóc mình, đi quán cà phê tìm Khương Ngữ Ninh.
Y tá nhìn Khương Ngữ Ninh, còn vô lễ: “Ngay cả phụ nữ có thai đều bức, cô sẽ bị trời phạt!”
Khương Ngữ Ninh cười lạnh, trực tiếp trở về một câu: “Mang thai còn làm điều ác, tôi tin tưởng ông trời có mắt.”
Rất nhanh, Khương Ngữ Ninh đi theo y tá vào phòng bệnh Từ phu nhân, không biết Từ phu nhân sợ hãi Khương Ngữ Ninh động thủ hay như thế nào, làm cho bác sĩ và y tá, tất cả đều ở phòng bệnh đợi.
Như vậy cũng tốt, ít nhất, Từ phu nhân không dám tùy tiện ăn vạ.
“Cô có thể đi vào nhưng không thể mang phóng viên theo, quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.” Bác sĩ nghiêm túc cảnh cáo Khương Ngữ Ninh.
Khương Ngữ Ninh nhún nhún vai: “Tôi đi một mình.” Nhưng cô lại nhân cơ hội mở phát sóng trực tiếp, đặt bên trên bàn, có thể chụp đến nửa khuôn mặt mình cùng với giường bệnh đối diện.
“Khương Ngữ Ninh, cô còn không biết xấu hổ? Tôi đã như vậy, cô còn thương tổn tôi, cô là người sao?” Từ phu nhân ngồi ở trên giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân màu trắng, mu bàn tay truyền dịch, bộ dáng muốn bao nhiêu tiều tụy có bấy nhiêu tiều tụy.
“Tôi không biết cô có nỗi khổ gì nhưng cũng không nghĩ không duyên cớ chịu oan khuất, tôi không ở lại lâu, tôi chỉ nghĩ muốn nói rõ ràng chuyện buổi tối ngày đó, cô nói ngày đó cô nhìn thấy tôi cả người trần trụi từ trong phòng đi ra, những lời này, là thật sự sao?” Khương Ngữ Ninh nhìn Từ phu nhân, nói chuyện trầm ổn hữu lực.
“Tiểu tiện nhân, còn giả sao? Phóng viên đều chụp được...”
“Từ phu nhân, chú ý không cần đục nước béo cò, phóng viên chụp đến tôi, quần áo chỉnh tề, cũng không có chỗ nào không ổn.” Khương Ngữ Ninh vội vàng sửa đúng cô ta.
“Đó là phóng viên đi vào chậm! Lúc tôi đi vào, cô không có mặc quần áo...” Từ phu nhân hiển nhiên không buông tha Khương Ngữ Ninh, vẫn nói chuẩn xác như vậy. Từ phu nhân nhìn ra, dù sao buổi tối ngày đó, không có người khác, cô ta bố trí như thế nào đều được, hơn nữa mình là phụ nữ có thai, tất cả mọi người sẽ đứng bênh cô ta, không có khả năng làm cho Khương Ngữ Ninh có cơ hội xoay người.