Thời điểm đầu thu quả thật không cần mặc áo len, thời tiết này chỉ cần mặc dày hơn một chút là được, nhưng lúc ra ngoài Vân Cẩm Thời vẫn thay thành áo len Đường Đường đan cho cô.
Kiểu dáng kia rất bình thường, cũng không có hoa văn gì, nhưng đường đan rất tỉ mỉ dày đặc, cả chiếc áo len đều là tấm lòng.
Màu xám rất hợp với Vân Cẩm Thời, lúc không trang điểm, những màu sắc rực rỡ sẽ trông có vẻ đột ngột trên người cô, dạng màu xám như thế này không hiểu sao lại rất hợp với khí chất của cô.
Nguyên nhân hôm nay Vân Cẩm Thời ra ngoài đương nhiên là vì khó khăn lắm mới xong vai, đưa Đường Đường ra ngoài mua sắm, cô đã nhận được tiền lương, hiện giờ xem như có chút tài sản, ít nhất đưa Đường Đường đi chơi một chút cũng không có vấn đề gì.
Sau khi Vân Cẩm Thời kết thúc vai không lập tức quay về thành phố mình ở mà đưa Đường Đường đến cổ trấn chơi, Đường Đường hiển nhiên cũng không có kinh nghiệm đi chơi, dọc đường đi đều nắm chặt tay Vân Cẩm Thời, ánh mắt cũng không kiềm chế được mà nhìn trái ngó phải.
Thời tiết đầu thu rất nhiều người ra ngoài chơi, bởi vì mùa này vừa phải, không nóng bức như mùa hạ, lại không lạnh lẽo như mùa đông, có những ngày sẽ có gió nhè nhẹ thổi, nhưng chỉ xem như mát mẻ chứ không lạnh thấu xương.
Rất nhiều người đến cổ trấn chơi đều sẽ mặc Hán phục, những chàng trai cô gái mặc Hán phục đẹp đẽ dạo bước trên đường phố ở cổ trấn, có người còn che chiếc ô giấy dầu [1] xinh xắn, luôn khiến người ta cảm thấy là một phong cảnh cực kỳ đẹp.
Bản thân Vân Cẩm Thời cả ngày mặc trang phục diễn, thật ra không có cảm giác mới mẻ gì với Hán phục, nhưng cô vẫn rất vui với cách ăn mặc của Đường Đường, hôm nay Đường Đường mặc một bộ Hán phục, là Tề Hung Nhu Quần [2] đã cải tiến, váy dài áo dài, rõ ràng là trang phục tiên khí phiêu phiêu nhưng bởi vì dáng người Đường Đường nhỏ xinh, gần đây lại bị nuôi cho tròn trịa, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn gầy gầy nhọn nhọn cũng có chút mũm mĩm trẻ con, cho nên trông chỉ có vẻ đáng yêu.
Vân Cẩm Thời nhìn vạt áo xanh biếc của cô ấy, thấp giọng cười nói: "Lần sau có lẽ nên thăm Đoạn kiều*, mua cho em chiếc ô."
*Đoạn Kiều (Cầu Đoạn): Cây cầu gắn với câu chuyện "Thanh Xà - Bạch Xà" nổi tiếng.
"Bọn họ nói Tiểu Thanh thích Bạch Nương Tử." Đường Đường ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội.
Vân Cẩm Thời sờ cằm: "Nếu là 'Thanh xà', vậy quả thật có cách nói này."
"Nhưng con gái cũng có thể thích con gái sao?" Đáy mắt Đường Đường có chút căng thẳng nho nhỏ.
"Nếu theo lời các nhà phê bình phim, bọn họ nói yêu xà Tiểu Thanh thật ra là một chàng trai, sau đó lại biến thành con gái..." Vân Cẩm Thời xoa cằm: "Chắc là yêu quái có thể thay đổi giới tính."
Đường Đường không có được đáp án như mong muốn, bởi vậy mà có chút thất vọng, trong lòng cô ấy luôn có một suy nghĩ rất bí ẩn, tuy rằng bản thân cũng không rõ mình nghĩ thế nào, nhưng luôn muốn tìm được chút an ủi từ Vân Cẩm Thời.
Dù sao tình cảm của cô ấy đối với Vân Cẩm Thời rất phức tạp, trong đó còn xen lẫn một phần tình thân rất lớn, giống như khi chim non lần đầu mở mắt, sẽ xem người đầu tiên mình nhìn thấy là mẹ, sau khi cô ấy lưu lạc lâu như vậy, lần đầu tiên cảm nhận được sự dịu dàng, liền không khỏi muốn xem người cho cô ấy sự dịu dàng thành người thân cận nhất với mình.
Đây có lẽ là bản tính của con người.
Vân Cẩm Thời vỗ vỗ đầu cô ấy nói tiếp: "Nhưng mà trên thế giới này quả thật sẽ có con gái thích con gái, có một đạo lý mà chị luôn cảm thấy rất hay, trong mỗi người đều ẩn chứa tình yêu cho cả hai giới, cuối cùng người này thích người đồng giới hay khác giới, thì phải xem rốt cuộc người có thể chạm đến linh hồn bọn họ là người cùng giới hay khác giới, có thể người đó không phải là đồng tính luyến ái, chỉ vừa vặn người mà họ yêu thương sâu sắc là người cùng giới."
"Mà tình yêu là thứ sẽ không vì sự can thiệp của con người mà xảy ra thay đổi, thích người cùng giới, sẽ không vì lời nói, sự ngăn cản, thậm chí cái gọi là 'chữa trị' của người khác mà thay đổi, bọn họ cũng không phải là dị loại gì cả." Vân Cẩm Thời hạ giọng nói: "Có một thời gian rất dài đồng tính luyến ái không được chấp nhận, nguyên nhân không được chấp nhận chẳng qua là vì tâm hồn khác biệt, là nhóm người thiểu số, không giống với sự lựa chọn của người khác nên bị xa lánh mà thôi, không thể kỳ thị lựa chọn của người khác dù cho em không thích đi nữa, đây là tôn trọng cơ bản nhất."
"Em biết rồi." Đường Đường không hiểu sao lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ của cô ấy thế nào, nếu bắt buộc phải nói, thì chính là sáng tỏ thông suốt.
Cô ấy không biết là thứ gì đã thay đổi, tóm lại lúc này quả thật cô ấy đã an tâm rồi.
"Em cũng rất thích rất thích A Thời." Cô gái nhỏ không dám dùng chữ "yêu" kia, cô ấy thật cẩn thận thay thế từ mình muốn dùng nhất, tuy rằng cô ấy ngốc nghếch, nhưng bản năng lại vô cùng nhạy bén, bản năng nói cho cô ấy có một số việc không nên nói ra quá sớm.
Vì để chừa cho mình một đường lui, cô ấy không mong muốn A Thời sẽ ghét mình.
"Thích và thích cũng không giống nhau, thích cũng có thể chia thành tình yêu tình thân tình bạn, mà chúng ta là tình thân, nhưng tình yêu cũng không liên quan đến duy trì nòi giống, chỉ là vì người kia mà thôi." Vân Cẩm Thời xúc động mà nói: "Chị luôn cảm thấy tình yêu là thứ rất trân quý, bởi vậy không dám nói thích một người quá dễ dàng, giống như tình yêu đối với chị đã trở thành thứ hàng hóa tiêu hao, dùng hết sẽ không có nữa, nhưng điều này không đúng, con gái phải luôn dũng cảm một chút, cơ thể của em, linh hồn của em do chính em nắm trong tay, yêu đương nhiều hơn hai lần cũng không biểu hiện cho sự lỗ mãng, em có sự tự do ấy."
Nhưng người em yêu là A Thời đó.
Cô gái nhỏ mở to mắt nhìn Vân Cẩm Thời, có rất nhiều điều muốn nói, lại không dám nói, cuối cùng chỉ có thể khô khan nói: "Nếu bị từ chối thì làm sao bây giờ?"
"Không thể vì sợ bị từ chối mà không bước tiếp, bởi vì tình yêu cũng giống như con mèo của Schrödinger [3], em không tỏ tình thì làm sao biết bản thân sẽ bị từ chối hay là có thể có được tình yêu chứ?" Vân Cẩm Thời nhẹ giọng giáo dục đứa bé trong nhà: "Bất luận là nam hay nữ đều phải dũng cảm một chút mới được, cho dù tỏ tình thất bại thì thế nào? Ít nhất cũng đã từng thử qua, nếu cứ kìm nén sự yêu thích trong lòng cả đời, đến khi em lớn tuổi rồi, khi nhìn về quá khứ chẳng lẽ sẽ không tiếc nuối sao?"
"Tuy rằng Chu Sâm là một công tử phóng túng, phương diện này không cần học tập anh ta, nhưng quả thật anh ta vô cùng dũng cảm, thích chính là thích, sẽ nói điều đó với người mà anh ta muốn nói, tuy rằng anh ta bị chị từ chối, nhưng chị nghĩ anh ta sẽ không hối hận."
Nhắc tới Chu Sâm, trong chớp mắt Đường Đường liền cảm giác một mối nguy khó hiểu, toàn thân cô ấy như cún con mèo con gặp nguy hiểm vậy, lông đều dựng ngược cả lên: "Vâng, em nghe A Thời!"
Tóm lại không cần nhắc tới Chu Sâm là được rồi.
Đường Đường thầm tính toán, dựa theo cách nói của A Thời, cô ấy vẫn có cơ hội nhất định, thật sự không nên giấu giếm mãi, nhưng phải bình tĩnh, không thể nôn nóng quá mức.
Vân Cẩm Thời hoàn toàn không biết vài lời nói của bản thân đã khiến cho một đứa nhóc nào đó vừa có được dũng khí, tràn ngập ý chí chiến đấu, bởi vì cô vốn không ngờ tới, cảm tình của Đường Đường đối với cô đã sớm bị vài người nào đó kích thích làm biến chất...
Trong lòng cô, Đường Đường vẫn như một đứa con gái hoặc em gái, tóm lại cưng chiều em ấy là được rồi!
Cổ trấn chủ yếu là phong cảnh đẹp, hai người dạo chơi một buổi chiều rồi rời khỏi nơi này, thật ra cả cổ trấn rất lớn, nếu muốn dạo hết một vòng thì có thể phải ngủ lại trong cổ trấn một buổi tối, nhưng hai người bọn họ đi là để ngắm nhìn thế giới, sau khi thăm hết những nơi cần thăm, bèn rời cổ trấn về khách sạn đang ở.
Cổ trấn là nơi Vân Cẩm Thời muốn đến chơi, nhưng mang Đường Đường ra ngoài chơi, đương nhiên phải suy xét xem Đường Đường thích nơi thế nào, ví dụ như trẻ con đều thích công viên giải trí...
Vân Cẩm Thời cũng chưa từng đi công viên giải trí, lúc còn bé không ai đưa cô đến chơi, sau này lớn rồi cũng sẽ không đến nơi này chơi, hơn nữa cũng không có thời gian.
Cho nên đây là lần đầu tiên cô đến công viên giải trí, nhưng nếu dẫn theo đứa bé trong nhà đến công viên giải trí, luôn phải giả vờ như bản thân thật sự rất có kinh nghiệm, như vậy mới có thể cho đứa bé trong nhà thêm sức mạnh chứ.
"Muốn chơi gì trước?" Vân Cẩm Thời đè mũ: "Hôm nay chúng ta tới sớm, có rất nhiều thời gian có thể chơi hết một lần những thứ em muốn chơi."
Đường Đường cũng chưa từng tới công viên giải trí, cho nên cả người đều trông vô cùng phấn khởi, cô ấy chỉ giấu tất cả những thứ nho nhỏ ấy trong ánh mắt, cẩn thận ngắm nghía xung quanh.
Trước kia Đường Đường rất hâm mộ đứa bé nhà khác có thể đi chơi công viên giải trí, cô ấy nghe đứa bé nhà hàng xóm kể công viên giải trí chơi vui thế nào, khiến cô ấy ấn tượng sâu nhất vẫn là vòng quay ngựa gỗ, có lẽ Đường Đường sẽ càng thích những thứ tương đối mơ mộng đối với những bé gái.
Thật ra vòng quay ngựa gỗ không có gì để chơi, hơn nữa đa phần ngồi trên vòng quay đều là những đứa bé nhỏ tuổi ngồi cùng cha mẹ, bởi vậy khi hai người Vân Cẩm Thời và Đường Đường ngồi trên ngựa gỗ giữa một đám đông liền đặc biệt rõ ràng.
Thứ gì Đường Đường cũng cảm thấy mới mẻ, em ấy ôm chặt cổ ngựa gỗ, thấp giọng kêu trên ngựa gỗ nhấp nhô, còn ngây thơ hơn một đứa bé.
Vân Cẩm Thời chỉ dịu dàng nhìn em ấy, như nhớ tới bản thân trước đây, cô đối tốt với Đường Đường, một phần là xuất phát từ đau lòng, một phần lại là do thấy được hình bóng của mình từ trên người em ấy.
Một phần, nhưng cũng đủ để cô đem toàn bộ những thứ năm đó bản thân không cách nào có được cho Đường Đường.
Đây là một dạng bù đắp khác, tuy rằng đúng là nuông chiều Đường Đường, nhưng thật ra cũng là bù đắp cho tuổi thơ của chính cô, tựa như chỉ cần Đường Đường có được, cũng giống như bản thân cô có được.
"Sau này chúng ta thường xuyên ra ngoài chơi được không?" Xuống khỏi vòng quay ngựa gỗ nhấp nhô, Vân Cẩm Thời mua một cây kẹo bông thật to, lỗ tai màu hồng phấn cùng với kẹo bông hình cầu thật to hợp thành hình con thỏ, sau khi Đường Đường có được nhất thời cũng có chút không nỡ ăn, nhưng kẹo bông này không thể ngắm mãi được, bởi vì nó sẽ tan chảy.
Đường Đường chỉ có thể lưu luyến không rời cắn từng ngụm nho nhỏ, ngọt đến mắt cũng cong cong, cô ấy lặng lẽ nắm chặt tay Vân Cẩm Thời: "Vâng."
Đi cùng A Thời, ở nơi nào cũng đều vui vẻ.
___________
(1) Ô giấy dầu: loại ô giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, làm bằng giấy dầu.
(Nguồn ảnh: pngtree.com, balo.com)
(2) Tề hung nhu quần: Hán phục thời Đường.
(Nguồn ảnh: vongthuuyen.com)
(3) Con mèo của Schrödinger: một thí nghiệm tưởng tượng của nhà vật lý học Schrödinger, đây là một trong những thí nghiệm nổi tiếng nhất trong cơ học lượng tử. Thí nghiệm được thiết kế như sau: trong một chiếc hộp kín có một con mèo còn sống. Có một mẩu chất phóng xạ (chẳng hạn uranium) mà sau khoảng một giờ có thể sẽ có một nguyên tử của nó bị phân rã (nhưng cũng có thể không). Nếu có xuất hiện phân rã, nó sẽ tương tác và được ghi nhận bởi một máy đếm Geiger (một loại thiết bị xác định và đo bức xạ ion hóa). Khi xác định được phân rã, máy đếm sẽ kích hoạt cho một chiếc búa được treo trong hộp làm nó được thả xuống và đập vỡ một bình thủy tinh chứa hydrocyanic acid và chất độc đó sẽ giết chết con mèo.
Tóm lại, nếu mẩu uranium phân rã thì con mèo sẽ chết, còn nếu không thì con mèo vẫn sống (xin lưu ý rằng đây là một thí nghiệm tưởng tượng, chưa từng có con mèo nào bị giết theo cách đó). Vấn đề ở đây là: bạn không thể biết việc đó có xảy ra hay không nếu như không mở hộp ra. Khi hộp không được mở, con mèo nằm trong tình trạng chồng chất trạng thái của sống và chết, hay nói cách khác nếu hộp không được mở thì con mèo vừa sống lại vừa chết.
Nguồn tham khảo (thienvanvietnam.org): https://bit.ly/3PUAp8O