Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 41: Chương 41




Qua khoảng một tuần, Vân Cẩm Thời nhận được thông báo của đạo diễn, cô thành công giành được vai nữ chính của bộ phim này, đáng tiếc Phong Tuyết không lấy được vai nữ hai, mặc dù cô ta có chút tiếc nuối, nhưng giọng nói trong điện thoại vẫn rất bình tĩnh: "Không có cách nào, người cạnh tranh nhiều lắm, thật muốn biết là ai lấy được vai diễn này."

"Chờ tôi gặp được người sẽ nói với cô." Vân Cẩm Thời không biết nên an ủi cô ta thế nào, khả năng an ủi người khác của cô thật sự chỉ ở mức trung bình.

"Được, nhưng sau này sẽ luôn có cơ hội hợp tác, chỉ sợ lúc đó cô đã nổi tiếng rồi, còn tôi vẫn là một kẻ mờ nhạt."

"Diễn xuất của cô tốt lắm, cũng rất xinh đẹp, sẽ nổi tiếng." Vân Cẩm Thời nói xong câu đó liền cảm thấy sự an ủi của bản thân rất gượng gạo, Phong Tuyết có nhan sắc có kỹ thuật diễn xuất, nhưng lại không có cơ hội tốt, cơ hội lần trước của cô ta đã bị Vân Cẩm Thời cầm đi.

Vân Cẩm Thời không thể nào ngờ tới sẽ gặp lại Văn Tư Kỳ, hơn nữa là ở trong đoàn phim mới, đạo diễn mới là một đạo diễn yêu cầu rất cao, trước khi quay đã tập trung hết tất cả những vai diễn quan trọng tiến hành huấn luyện.

Dù sao thân phận của tất cả vai diễn chính trong phim này đều là bác sĩ, trong quá trình quay đề cập không ít đến những kiến thức về y học, nếu dốt đặc cán mai sẽ có vẻ rất không tự nhiên.

Sau đó Vân Cẩm Thời gặp được Văn Tư Kỳ tại nơi huấn luyện, Văn Tư Kỳ ngồi ở một góc, Tôn Trọng bận trước bận sau thu dọn đồ đạc cho cô ta, bận đến trán đầy mồ hôi.

Lúc Văn Tư Kỳ nhìn thấy Vân Cẩm Thời, sắc mặt cũng rất khó coi, có lẽ không ngờ tới sẽ gặp được Vân Cẩm Thờ giữa đoàn phim này, nhất là khi nghe có người nói Vân Cẩm Thời là nữ chính của bộ phim này, sắc mặt lại càng khó coi.

Dù sao lúc diễn bộ phim trước, Vân Cẩm Thời còn làm vai phụ cho cô ta, đến bộ này lại đến lượt cô ta làm vai phụ cho Vân Cẩm Thời, cô ta vốn tâm cao khí ngạo, nhất thời cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Vân Cẩm Thời ngay cả giả vờ giả vịt cũng lười, dứt khoát không chào hỏi cô ta, mà chị gái biên kịch rất hoạt bát đi đến: "Này, tôi gọi cô là Cẩm Cẩm được không?"

"Gọi A Thời cũng được, bạn bè đều gọi tôi như vậy."

Sắc mặt chị gái biên kịch hơi đỏ một chút, ngao ngao ngao băng sơn mỹ nhân bên ngoài cao lãnh thật ra rất ôn hòa không có chút OOC* nào thậm chí còn rất có cảm xúc!

*OOC (Out Of Character): Từ thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên. Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.

Nguồn tham khảo: https://www.tudienviettat.net/2021/05/ooc-la-gi-y-nghia-cua-tu-ooc.html

"A... A Thời!" Chị gái biên kịch cố gắng kiềm chế xúc động muốn ôm mặt, sau đó nói: "Hình tượng và kỹ thuật diễn xuất của cô đều siêu tốt, lần này nhất định có thể bùng nổ, cho nên trước khi cô nổi tiếng, tôi nhất định phải giao hẹn trước với cô, nếu bản quyền sách mới của tôi có thể bán được, có thể đến thử vai được không?"

"Rất vinh hạnh." Vân Cẩm Thời ngây người một chút, mỉm cười.

Ngao ngao ngao! Hóa ra băng sơn cười lại kích thích như vậy sao? Khó tránh đám bạn gay của cô ấy mỗi ngày đều kêu gào có thể thấy Kiếm Thần cười chết cũng đáng, cô ấy thấy được lần thứ hai cũng muốn thăng thiên!

Không cần biết nội tâm kịch tính thế nào, bề ngoài chị gái biên kịch vẫn rất bình tĩnh: "Cái đó, trao đổi phương thức liên lạc nhé?"

Muốn Wechat! Muốn số điện thoại! Nói không chừng sẽ có cơ hội hẹn gặp!

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, chị gái biên kịch bên ngoài vô cùng bình tĩnh, nhưng dưới chân đã muốn nhẹ nhàng lơ lửng bay lên, hôm nay chẳng qua cô ấy đến đây "thị sát", thật ra là nghe đạo diễn nói người được chọn làm nữ chính đã quyết định là Vân Cẩm Thời, cho nên cố ý đến đây tiếp cận làm quen.

Hiện tại đã cảm thấy mỹ mãn, sẽ không quấy rầy Vân Cẩm Thời nữa.

Vân Cẩm Thời nghiêm túc tiến hành huấn luyện theo sự yêu cầu của đạo diễn, đến buổi chiều, cô cũng có chút mệt mỏi, bỗng nhận được tin nhắn của Tôn Trọng.

Anh ta nói có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, Vân Cẩm Thời bèn tới nơi Tôn Trọng nói để đợi, qua khoảng chừng năm phút, Tôn Trọng vội vàng đến đây.

"Để cô đợi lâu rồi." Rõ ràng đã là mùa thu, trên trán anh ta vẫn đầy mồ hôi, không biết là do chạy suốt một đường nên mệt mỏi, hay là vì chuyện khác.

"Không chờ lâu đâu, anh nói có chuyện sao?" Vân Cẩm Thời biết hiện giờ anh ta làm trợ lý cho Văn Tư Kỳ, nhưng cũng không có ý muốn thông qua anh ta để làm chút chuyện gì.

Bởi vì con người cần phải có điểm mấu chốt, nếu như không có điểm mấu chốt, vậy có khác gì Văn Tư Kỳ đâu?

"Tôi không ngờ có thể gặp được cô ở đoàn phim này, nói thật, lúc thấy cô tôi còn có chút kinh ngạc." Tôn Trọng gãi gãi đầu, hiển nhiên anh ta cũng có do dự, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn Vân Cẩm Thời, trong mắt lại chỉ có kiên định: "Cẩn thận Văn Tư Kỳ."

"Chuyện Đường Đường lần trước là do cô ta làm, lúc còn ở đoàn phim trước cô ta đã muốn làm chuyện gì đó với cô, nhưng sau đó được người đại diện khuyên can nên không làm, tới đoàn phim mới này, cô lại làm nữ chính, cô ta chắc chắn sẽ..." Tôn Trọng nghĩ đến đã nghiến răng nghiến lợi, quả thật anh ta rất cần một công việc tốt, nhưng cũng không muốn bán đứng lương tâm.

Nói thật, Văn Tư Kỳ không phải người tốt gì, tính tình cô ta rất nóng nảy, kiêu ngạo với nhân viên, chỉ có người như Tôn Trọng mới có thể chịu đựng được, những đứa bé sinh ra ở gia đình nghèo như bọn họ đều đã nếm trải đau khổ, anh ta không thể chịu đựng được chính là Văn Tư Kỳ này không có lương tâm, không có giới hạn.

Lúc còn ở đoàn phim trước, Văn Tư Kỳ từng lén cười nhạo Đường Đường, nói một đứa ngốc như vậy sao lúc trước không bị người ta bắt cóc, còn tìm lại được, vận may thật tốt, nhưng dù may mắn thế nào cũng chỉ là một đứa ngốc, còn có người thích cô ấy sao, đều là gặp dịp thì chơi thôi.

Lòng dạ cô ta quả thật ác độc, rõ ràng là cô ta hại Đường Đường lạc đường, sau đó lại còn nguyền rủa Đường Đường thật sự lạc mất mới là tốt, một cô gái trẻ như vậy, lại còn ngốc nghếch, nếu thật sự bị người ta bắt cóc sẽ có kết cục thế nào?

Đó là địa ngục.

Phàm là người có chút lương tâm sẽ không làm ra chuyện thế này, nói những lời không nên nói như thế.

Hôm nay sau khi phát hiện Vân Cẩm Thời là nữ chính, cô ta giận dữ, không biết đập phá hết bao nhiêu đồ đạc trong phòng nghỉ của mình, người đại diện biết tính tình của cô ta nên đã bao một lớp bảo vệ mềm trên những vật dễ vỡ trong phòng, như vậy cho dù có đập vỡ cũng sẽ không có tiếng động quá lớn.

Tôn Trọng nghe thấy cô ta nói không bỏ qua cho Vân Cẩm Thời, trong lòng liền trở nên căng thẳng, lúc này mới cố ý đến đây báo cho Vân Cẩm Thời.

"Yên tâm đi, tôi không sao đâu." Vân Cẩm Thời vẫn rất cảm kích vì suy nghĩ này của anh ta: "Nếu anh không muốn làm việc bên cạnh cô ta nữa, tôi có thể giới thiệu cho anh một công việc mới."

"Đến lúc đó rồi nói sau." Thanh niên cười cười, lộ ra tám chiếc răng tiêu chuẩn: "Tóm lại cô phải cẩn thận chút mới được, nếu có tình huống gì tôi sẽ liên lạc Wechat của cô."

Vân Cẩm Thời gật đầu: "Cảm ơn."

Trong khoảng thời gian này không phải Vân Cẩm Thời không làm gì, cô nhờ Du Lê tra xét không ít thứ, bản lĩnh của Du Lê khá lớn, mấy hôm trước còn gửi tới cùng với cả quà sinh nhật, sở dĩ Vân Cẩm Thời không có động tĩnh gì, cũng không phải là vì không nắm được nhược điểm của cô ta, mà là vì không muốn làm ảnh hưởng đến phim của Mạnh Thiệu Kỳ.

Nếu vai diễn nữ chính quan trọng như vậy lại có vết nhơ lớn, nghiêm trọng có thể khiến cả bộ phim không thông qua xét duyệt, nhẹ một chút cũng sẽ bị nhiều người ghét, khiến cho lượt xem giảm xuống.

Mạnh Thiệu Kỳ đã làm sai chuyện gì? Dựa vào đâu lại phải trả giá cho sai lầm của Văn Tư Kỳ?

Sau khi hai người trò chuyện chốc lát liền tách ra, Vân Cẩm Thời trở về nhà, cô vừa về chưa bao lâu đã nhận được tin nhắn của Tôn Trọng, là một đoạn ghi âm.

Vân Cẩm Thời mở ghi âm ra, giọng Văn Tư Kỳ nghe vừa tàn nhẫn lại u ám: "Dựa vào đâu em phải làm vai phụ cho cô ta? Thân phận địa vị của cô ta xứng sao? Lúc trước không phải đã nói nữ chính rất có thể là Kinh Tiểu sao? Sao lại là cô ta! Sớm biết là cô ta, em chắc chắn sẽ không nhận bộ phim này!"

"Em bình tĩnh một chút, lấy được vai diễn này cũng không dễ dàng, em đừng tỏ thái độ với chị."

"Chị Trần, em đang tỏ thái độ sao? Vốn cô ta không xứng để em đóng vai phụ cho cô ta! Nếu không đến khi bộ phim này phát sóng, chắc chắn em sẽ bị chê cười, hơn nữa ả tiện nhân Vân Cẩm Thời kia... Em ghê tởm cô ta chết được, vốn không muốn ở cùng một đoàn phim với cô ta! Không được, em phải nghĩ cách đẩy cô ta đi."

"Bà cô của tôi ơi, em lại muốn gây chuyện gì nữa? Không thể làm mãi được, một khi để lộ ra..."

"Lúc trước ở đoàn 'Xuân thu' em cũng làm vậy mà, làm gì có ai phát hiện đâu? Đỗ Hỉ Hỉ xem như nữ minh tinh tuyến hai phát triển không tệ, không phải vẫn bị em đuổi đi sao? Một người mới không có bối cảnh gì như Vân Cẩm Thời em còn sợ cô ta à? Không dùng cách cũ là được, nghĩ cách làm gãy chân cô ta, hoặc làm mặt cô ta bị hủy đi, để cô ta không cách nào đi đóng phim trong vòng hai ba tháng, chắc chắn đạo diễn sẽ đổi vai thôi! Hơn nữa cũng không phải em chưa từng đắc tội cô ta, chuyện kia của Đường Đường chắc chắn trong lòng cô ta cũng biết, đánh rắn lại đánh không chết thì người xui xẻo chính là em."

Đoạn ghi âm đến đây thì im bặt, hô hấp của Vân Cẩm Thời cũng có chút ngưng trệ, cô không ngờ Văn Tư Kỳ này có thể ác độc đến mức này, chỉ bởi vì không thích mà có thể làm ra chuyện như thế.

Giống như Đường Đường lúc trước.

Đây đã không thể giải thích là do tính khí trẻ con được nữa, đây là ác độc, là táng tận lương tâm.

Vấn đề duy nhất là, tạm thời Vân Cẩm Thời không thể tung đoạn ghi âm này ra được, nếu không sẽ khiến Tôn Trọng bại lộ, đến lúc đó chắc chắn anh ta sẽ bị trả thù.

Vân Cẩm Thời suy nghĩ cặn kẽ trong chốc lát, quyết định bàn bạc với Du Lê, theo bản năng cô gửi đoạn ghi âm cho Du Lê, để cậu ta giữ chút chứng cứ, về sau sớm muộn gì cũng dùng đến.

Kết quả tay run chuyển nhầm người, cô gõ chữ được một nửa, vừa lúc thấy đối phương trả lời một câu.

Lúc này mới phát hiện bản thân đã gửi sai người, nhanh chóng thu hồi.

Mà lúc này Mạnh Thiệu Kỳ đã nghe xong, lúc yêu cầu trò chuyện Wechat hiển thị trên trang chính, Vân Cẩm Thời đau đầu đến mức cảm thấy bản thân cũng sắp trọc, cô lẳng lặng tiếp cuộc gọi, trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất là anh ta chưa nghe thấy...

"Chuyện Đường Đường lần đó là do Văn Tư Kỳ làm?"

"Anh nghe cả rồi à..."

"Cô biết sao lại không nói cho tôi biết?"

Vân Cẩm Thời cảm giác bản thân không thể thở được, khát vọng sống khiến cô nói theo bản năng: "Lúc đó tôi không có chứng cứ..."

"Tôi đã cho rằng chúng ta là bạn bè." Mạnh Thiệu Kỳ tức giận, nhưng cẩn thận ngẫm lại Vân Cẩm Thời nói đúng, loại chuyện không có chứng cứ này quả thật rất khó nói: "Vậy hiện giờ cô đã có chứng cứ, định làm thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.