Ảnh Hậu Nói Cô Ấy Không Có Đối Tượng

Chương 50: Chương 50






Lý trí quay về, Vân Cẩm Thời ôm Đường Đường nghiêm túc suy xét đến hậu quả chuyện này có thể mang đến, điều cô lo lắng nhất chính là sau khi không lấy được tiền, người phụ nữ kia sẽ làm những chuyện không nên làm, ví dụ như tung tin đồn.

Nghệ sĩ sợ nhất là lời đồn, rất nhiều tin tức thật ra đều là giả dối, là không có căn cứ, nhưng bị antifans lan truyền càng nhiều, nhiệt độ nóng lên rồi, tự nhiên sẽ được người ta xem là tin thật.

Ví dụ như minh tinh nào đó hư hư thực thực bị nghi ngờ hít ma túy.

Truyền tới truyền lui sẽ trở thành vô cùng xác thực: XXX hít ma túy.

Dù cho có làm sáng tỏ cũng sẽ biến thành "điểm đen", hễ nhắc đến sẽ có những antifans còn chưa hiểu rõ đã lan truyền tin cho người qua đường, biết người đó là ai không? Từng hít ma túy đấy.

Giới giải trí chính là như vậy, muốn hủy hoại thanh danh một người thật sự rất đơn giản.

Người thông minh sẽ không lan truyền tin đồn, nhưng trên thế giới này số lượng người có trí tuệ ít hơn rất nhiều so với người bình thường cùng với những người ngu xuẩn tự cho là thông minh.

Hiện giờ cô đã có chút tiếng tăm, hơn nữa là lúc tác phẩm vừa mới phát sóng, tương đối có chủ đề và nhiệt độ, lúc này người đàn bà kia nhảy ra chỉ trích cô bất hiếu gì gì đó, chắc chắn rất nhiều truyền thông sẽ thấy hứng thú.

Vân Cẩm Thời thật sự rất mệt mỏi, cũng không muốn dùng tinh lực hữu hạn với loại chuyện này, cô chỉ mong mãi mãi chia cắt với gia đình gốc của bản thân, không còn quan hệ gì nữa, từ nay về sau các người đi đường dương quan của các người, tôi đi cầu độc mộc của tôi.

Nhưng ông trời cố tình không muốn cô sống quá tốt, thấy cuộc đời cô có chút suôn sẻ, muốn thêm cho cô chút khó khăn.

"A Thời..." Đường Đường ôm lại Vân Cẩm Thời, vụng về an ủi cô: "Sẽ tốt, tất cả đều sẽ tốt, đừng buồn được không?"

"Được." Vân Cẩm Thời không muốn làm em ấy lo lắng, liền mỉm cười: "Chị không sao, đừng lo, chúng ta đi nấu ăn đi."

Vân Cẩm Thời không muốn phiền phức, nhưng lại càng không muốn dùng tiền cho qua, bởi vì lòng tham con người không đáy, nhất là người như thế, cái động không đáy kia không thể lấp đầy, lần đầu bà ta lấy được tiền, đến khi tiêu hết sẽ đến đây đòi, có con đường đơn giản thuận tiện như vậy để có tiền, bà ta sẽ không chịu làm việc hoặc tìm cách kiếm tiền, chỉ chuyên tâm xem Vân Cẩm Thời thành máy rút tiền, đòi tiền xong lại đi tiêu xài, tiêu xài xong rồi lại đến đòi.

Trừ phi Vân Cẩm Thời chết, hoặc bà ta chết, nếu không vĩnh viễn cũng không có ngày kết thúc.

Cho nên bất luận thế nào Vân Cẩm Thời cũng sẽ không thỏa hiệp.

Đến khi Vân Cẩm Thời và Đường Đường mang nồi lẩu ra, ngoài cửa đã không còn tiếng chửi rủa, chắc là đã đi rồi, nhưng chắc chắn bà ta sẽ lại đến, tuyệt đối không chịu buông tha cho Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời cũng chưa nghĩ ra lần sau nên đối phó thế nào, nhất thời có chút đau đầu.

Ăn xong, Đường Đường chủ động muốn đi rửa bát, Vân Cẩm Thời muốn động tay vào cũng không có cơ hội động tay, bị ấn xuống sofa, trước mặt bày hạt dưa hoa quả, Đường Đường giống như bà cụ non: "Ngoan ngoãn có được không? Em có thể làm, cũng không phải chuyện gì quá sức."

Trong đôi mắt đen láy của em ấy đều là lo lắng, rõ ràng là bởi vì chuyện hôm nay mà nhất thời đầy căng thẳng với Vân Cẩm Thời, nếu không cho em ấy làm, trái lại em ấy càng không thể bình tĩnh trở lại, vì thế Vân Cẩm Thời bèn ôm lấy một chút áy náy, thành thành thật thật nằm trên sofa làm một con cá muối.

Ôi chao, rõ ràng là nhặt Đường Đường về nuôi, đứa bé nhà ai không được cưng chiều, sao tới nhà cô lại càng giống con dâu nuôi từ bé vậy?

Mà cô giống như địa chủ gian ác... chỉ biết nằm hưởng thụ.

Thế này không tốt không tốt...

Thú vị chính là, từ ngày đó trở đi người đàn bà lại quấy rầy Vân Cẩm Thời lần nữa, sau khi bị cự tuyệt dứt khoát cũng không có động tĩnh gì nữa, Vân Cẩm Thời sẽ không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, trái lại càng cảm thấy bà ta đang ôm một chiêu lớn.

Quả nhiên, qua khoảng một tuần, Du Lê bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, giọng nói nghe còn có vẻ sốt ruột: "A Thời, người mẹ rác rưởi kia của cậu có ý gì?"

"Sao vậy?" Khi Vân Cẩm Thời nhận được điện thoại cũng đã chuẩn bị tốt, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới người đàn bà kia còn ác độc hơn nhiều, không chỉ là bất hiếu, những tin tức bà ta bán cho truyền thông còn tàn nhẫn hơn nhiều so với chuyện đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi trên mạng đều là Vân Cẩm Thời quyến rũ cha dượng, hơn nữa còn có chuyện đuổi người mẹ nghèo khổ ra khỏi cửa nhà, từ chối chăm sóc.

Du Lê tức giận đến run rẩy cả người, dù cô xem như là người hiểu rõ một nửa nhưng những chuyện biết được cũng không nhiều lắm, chỉ biết mẹ ruột của Vân Cẩm Thời rất rác rưởi, cha dượng rất ghê tởm, còn cụ thể năm đó xảy ra chuyện gì thì cô không biết.

Những năm này Vân Cẩm Thời vẫn luôn trải qua một mình, thời điểm khi cô còn đang đến trường, lúc lớp chín đã tự mình đi làm công kiếm tiền gánh vác cuộc sống của bản thân, phàm là những nơi chính quy sẽ không muốn nhận lao động trẻ em, là một bác gái mở một nhà hàng nhỏ gần trường học thấy Vân Cẩm Thời đáng thương, để cô lại đây giúp một tay, bán bữa sáng, buổi tối tới rửa bát, mỗi tháng sáu trăm đồng.

Vân Cẩm Thời thuê một phòng trọ nhỏ, căn phòng vừa vặn có thể để được một cái giường và một cái bàn, thật ra là ngăn ra từ một căn phòng lớn, ngay cả nhà vệ sinh riêng cũng không có, một tháng năm trăm đồng, một trăm còn lại chính là toàn bộ phí sinh hoạt của Vân Cẩm Thời.

May mà bác gái ở nhà hàng tâm tính lương thiện, lo cả bữa sáng và bữa tối cho Vân Cẩm Thời, cơm trưa trực tiếp không ăn, cô mới có thể tiết kiệm được chút tiền đóng học phí.

Đến khi học trung học, không có trợ cấp nhà nước, học phí càng nhiều thêm, Vân Cẩm Thời phải làm thêm nhiều hơn nữa để kiếm tiền.

Du Lê và Tiêu Nam hai người thường xuyên ngoài sáng trong tối giúp Vân Cẩm Thời, cô mới gập ghềnh trắc trở trôi qua ba năm cấp ba.

Mà những năm đó, mẹ của Vân Cẩm Thời chưa từng xuất hiện lấy một lần, chưa từng cho cô một phân tiền, thật giống như đứa con gái này không tồn tại.

Bây giờ sao lại có mặt mũi đứng ra vu tội Vân Cẩm Thời?

Du Lê tức giận đến không cầm nổi điện thoại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đệt, nếu không phải là xã hội pháp chế, tôi đã muốn..."

Trái lại Vân Cẩm Thời bình tĩnh hơn nhiều, có lẽ trong lòng cô đã sớm có chuẩn bị, chỉ là nhất thời không nghĩ người nọ có thể nhẫn tâm như vậy, lật ngược phải trái trắng đen cũng không muốn chừa cho cô một con đường sống nào.

"Bình tĩnh chút đi, tôi còn chưa tức giận như vậy." Vân Cẩm Thời thấp giọng nói: "Thật ra tôi đã sớm nghĩ tới bà ta sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, nhưng không ngờ bà ta sẽ nhẫn tâm thế này, bà ta như vậy trái lại cũng khiến tôi hạ quyết tâm, không lưu lại chút tình cảm thể diện nào, được rồi, cậu cũng không phải không biết, tôi không phải loại người mặc cho người ta ức hiếp đâu."

"Xì, trước kia cậu bị ức hiếp, quá nửa thời gian cứ nuốt giận suốt, lần đó nếu không phải tôi và... ra mặt cho cậu." Giọng Du Lê dần hạ thấp: "Trước đây cậu nói rất đúng, những lúc thế này nhất định không thể cúi đầu, phải kiên quyết đánh trả mới được! Chỗ cậu có chứng cứ chứng minh trong sạch không? Không thể để lời đồn này lan rộng, chúng ta phải nắm quyền chủ động trước, dẫn dắt dư luận mới được!"

"Có..." Vân Cẩm Thời chần chừ thật lâu, sau đó gật đầu: "Tôi có chứng cứ."

Sự thật chứng minh người không có lương tâm vĩnh viễn sẽ sống tốt hơn người có lương tâm, cô vì trở ngại ơn sinh ơn dưỡng của mẹ mà từ bỏ việc tống cha dượng vào ngục giam, mẹ lại vì tiền tài mà không tiếc nói xấu cô, thậm chí muốn hủy hoại cuộc đời cô.

Lương tâm trong mắt rất nhiều người dường như là trói buộc, giống như từ bỏ nó sẽ được thoải mái toàn thân.

Vân Cẩm Thời lại không vứt bỏ lương tâm được, bởi vậy cô rất mỏi mệt, nhưng lại an tâm.

Đây có lẽ là sự khác biệt giữa người và súc sinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.